Nhóm dịch: Phàm nhân tông
"Tử Tâm chấp sự khách khí." Mã Tú Tú bình tĩnh cười nhẹ, cũng không giải thích gì với Thẩm Lạc.
"Tú cô nương tới tham gia hội đấu giá lần này, là muốn mua thứ gì?" Tử Tâm chấp sự mang theo ba người đi vào bên trong, hỏi.
"Ta không có định mua gì, lần này tới tham gia hội đấu giá của quý các tại ba ch ngo c sa ch, là hai vị bằng hữu này. Họ muốn mua mấy món đồ, ta chỉ đi cùng mà thôi." Mã Tú Tú nói.
"Thì ra là thế, không biết hai vị đạo hữu xưng hô như thế nào, muốn mua vật gì? Để Thiếp thân có thể chuẩn bị trước cho hai vị." Tử Tâm chấp sự nghe vậy, thần sắc trên mặt khẽ động, đánh giá Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân một lát, theo thói quen hỏi.
"Hai người chúng ta chỉ là hai tên tán tu, danh tính không quan trọng, hôm nay tới chỉ muốn mua chút vật dụng cần cho tu luyện thôi, không dám làm phiền các hạ." Thẩm Lạc biểu hiện một cách tự nhiên, từ tốn nói.
Tử Tâm chấp sự thấy vậy, không tiếp tục hỏi thăm nữa, dẫn hai người Thẩm Lạc mau chóng đi đến phía trước, rất nhanh đã tới một chỗ hội trường.
Khu hội trường này có diện tích cực lớn, hầu như có thể so với một số quảng trường cỡ nhỏ, bên trong có từng dãy chỗ ngồi, chừng mấy trăm cái.
Phía trước hội trường có vài chục chiếc bàn vuông màu đỏ, phía trên trưng bày rất nhiều linh quả và nước trà. Chung quanh mỗi cái bàn bày mấy chiếc ghế gỗ lim lớn, hiển nhiên là chỗ ngồi dành cho khách quý, khác biệt hoàn toàn với những chỗ ngồi chen chúc ở phía sau kia.
"Ba vị khách quý, có thể ngồi xuống ở chỗ này, khoảng cách này khá gần bàn đấu giá, cũng có thể thấy rõ ràng mọi thứ." Tử Tâm dẫn ba người tới trước một chiếc bàn vuông, bảo họ ngồi xuống, cách phía trước không xa chính là đài cao bán đấu giá.
Nàng ta giới thiệu sơ lược một chút về quá trình của hội đấu giá, đưa cho ba người mỗi người một miếng ngọc bài có đánh số, liền cáo từ rời đi chào hỏi khách nhân khác.
Thẩm Lạc nhìn xem ngọc bài trong tay, trên đó viết số ba trăm linh chín, rót một ít pháp lực vào, sẽ tản mát ra quang mang.
"Không ngờ một kẻ tán tu như tại hạ, cũng có thể ngồi tại ghế khách quý này, đây đều là dựa vào mặt mũi của Mã cô nương." Mắt của Tạ Vũ Hân chớp chớp nhìn về phía Mã Tú Tú, mang theo thâm ý cười nói.
Nàng tại Trường An lâu hơn nhiều so với Thẩm Lạc, nên biết ghế khách quý của hội đấu giá Hiên Viên đại biểu ý nghĩa.
"Tạ tỷ tỷ quá khen, cũng nhờ một chút danh tiếng của trưởng bối trong nhà tại Tụ Bảo các bạch ng ọc sác h, mấy vị đạo hữu trong Trường An thành mới nể mặt, cho tiểu nữ tử một chút ân tình thôi. Không biết Tạ tỷ tỷ hôm nay muốn mua thứ gì?" Mã Tú Tú cười chuyển hướng chủ đề.
Hai nữ tựa hồ có chút hợp ý, rất nhanh cùng nhau một chỗ, bỏ qua Thẩm Lạc một bên.
Thẩm Lạc cũng không để ý, tự mình dò xét chung quanh dò xét.
Lúc này khoảng cách bắt đầu hội đấu giá còn có một đoạn thời gian, chỗ ngồi trong hội trường còn không có ngồi đầy, chỉ được hơn nửa.
Những người này phục sức và cách ăn mặc không giống nhau, nhưng phần lớn trên mặt đều hưng phấn, hiển nhiên đối với hội đấu giá của Hiên Viên các rất là chờ mong.
"Ta vừa rồi nghe người ta nói, hôm nay Hóa Sinh tự, Phổ Đà sơn, còn có quan phủ Đại Đường đều sẽ có người tham gia bán đấu giá lần này?" Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, tùy ý hỏi.
"Không sai. Miên Nguyệt cư sĩ của Hóa Sinh tự, Thanh Hoa tiên tử của Phổ Đà sơn hiện giờ cũng ở trong Trường An thành. Vị kia chính là Miên Nguyệt cư sĩ, bên cạnh là quan phủ Đại Đường Kim Khôi tướng quân." Mã Tú Tú khẽ nâng cằm, nhìn về phía một cái bàn vuông gỗ lim ở phía xa ra hiệu.
Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân thuận theo hướng nàng chỉ nhìn qua, sau bàn vuông gỗ lim là một người mặc áo bào trắng, nhìn chừng bốn mươi tuổi. Mặt mày y bình thường, trong tay cầm một cây quạt giấy trắng, có chút nho nhã, chính là Miên Nguyệt cư sĩ mà Mã Tú Tú nói.
Ở phía sau y còn có một thanh niên khá anh tuấn đang đứng, cũng mặc một thân áo bào trắng, dường như là đệ tử.
Ở cái bàn khác bên cạnh Miên Nguyệt cư sĩ, một cái đại hán tóc vàng đang ngồi. Toàn thân người này mặc một bộ áo giáp nhìn nặng nề vô cùng, cả người nhìn giống như một tòa kim sơn vững chắc.
Kim Khôi tướng quân đến đây chỉ có một mình, không mang theo tùy hành.
Hai mắt của Thẩm Lạc khẽ nheo lại, chỉ cảm thấy pháp lực trên người của Miên Nguyệt cư sĩ và Kim Khôi tướng quân nội liễm, trong hai tròng mắt đều chớp động một tầng huỳnh quang. Đó chính hiện tượng mà là lực lượng thần hồn cường đại đến trình độ nhất định mới có thể sinh ra.
Hai người này tu vi, ít nhất đạt đến Xuất Khiếu kỳ.
Thẩm Lạc dò xét một chút rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, để tránh bị hai người kia phát giác.
"Hiên Viên các cũng hửi thiệp mời đến Thanh Hoa tiên cô của Phổ Đà sơn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chắc cũng có ghế." Mã Tú Tú tiếp tục nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.
500 tiên ngọc đối với Nhân phẩm linh hỏa mà nói, mới miễn cưỡng đủ, cao nhân tới càng nhiều, thì xuất hiện xác suất biến số lúc cạnh tranh lại càng lớn.
"Theo ta được biết, ba vị tiền bối tu luyện đều không phải là công pháp Hỏa thuộc tính, cũng không tinh thông luyện đan, thuật luyện khí, nên khả năng tham dự cạnh tranh linh hỏa không lớn." Mã Tú Tú dường như biết Thẩm Lạc nghĩ gì, làm bộ vô ý nói ra.
"Hi vọng là vậy." Thẩm Lạc thầm thở dài.
"Thẩm công tử, không biết Ức Mộng Phù kia, ngươi nghiên cứu ra sao rồi?" Mã Tú Tú chần chờ một chút, hỏi.
"Còn đang tham ngộ, tạm thời không có đầu mối gì." Thẩm Lạc sờ lên cái mũi, nói ra.
"Không sao, là ta có chút nóng nảy." Trong mắt của Mã Tú Tú lóe lên vẻ thất vọng, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, gượng cười, nói.
"Mã cô nương yên tâm, ta sẽ nỗ lực hết sức." Thẩm Lạc nói.
Ngay lúc này, lối vào của hội trường rối loạn tưng bừng, lại là hai nữ một nam cùng hai tên chấp sự của Hiên Viên các đi đến.
Người đi đầu là vị trung niên mỹ phụ, một thân áo xanh, dung mạo có chút tú lệ, nhưng toàn thân tản mát ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, có vẻ phi thường cao ngạo.
Theo sau mỹ phụ áo xanh là hai người một nam một nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Mặt của Thẩm Lạc hơi đổi, một nam một nữ này không phải ai khác, chính là hai tên đệ tử Phổ Đà sơn gặp tại phường thị Uyển Khâu thành khi trước.
"Thanh Hoa tiên cô tới." Thanh âm Mã Tú Tú từ phía bên cạnh truyền tới.
Ý nghĩ trong đầu Thẩm Lạc xoay chuyển thật nhanh, lập tức hơi cúi đầu xuống, đặt hai tay lên trên mặt xoa vài lần.
Khi tay của hắn buông xuống, dung mạo đã phát sinh cải biến, hóa thành một thanh niên mặt vuông mắt nhỏ.
Thứ Thẩm Lạc thi triển chính là Niết Cốt Dịch Dung chi thuật của Tạ Vũ Hân, thuật này dùng để thay hình đổi dạng cực kỳ tinh diệu. Ngày đó hắn thấy một lần liền muốn học tập.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lạc rốt cục dùng chế phù chi pháp của Thần Hành Giáp Mã Phù, trao đổi với Tạ Vũ Hân để lấy thuật này.
Môn Niết Cốt Dịch Dung chi thuật này và Hoàng Đình Kinh có cách làm khác nhau nhưng kết quả đều giống như nhau. Hắn có kinh nghiệm tu luyện Hoàng Đình Kinh trong mộng bạc h ngọc s ách, nên dễ dàng nắm giữ môn bí thuật này, mà so với Tạ Vũ Hân dùng thì càng thêm tinh diệu.
Xương cốt trong cơ thể hắn nhẹ vang lên tiếng két két, thấp đi mấy phần, thân thể lớn ra một chút, hoàn toàn biến thành một người khác.
"Thẩm công tử, đây là..." Mặt của Mã Tú Tú lộ vẻ kinh ngạc.
"Chỉ là trò vặt dịch dung trò, thực không dám giấu, tại hạ và hai tên đệ tử Phổ Đà sơn kia có chút ân oán, nếu bị bọn chúng nhận ra, sẽ gặp phiền phức." Thẩm Lạc nói, ánh mắt liếc nhìn hai người kia, thấy họ cũng không có chú ý tới bên này, nhẹ nhàng thở ra.