Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tạ Vũ Hân ở bên xem xét nhiệm vụ, nghe Thẩm Lạc nói vậy, nhịn không được nhíu mày nhìn sang.
"Chuyện này... tu vi của Tạ khách khanh cao thâm, từ trước đến giờ làm việc ổn thỏa, hôm nay đã là lần thứ hai giao phó nhiệm vụ, nên không cần nghiệm chứng gì hết. Còn ngài vẫn cần nghiệm chứng lại một chút, chỉ làm đúng theo trình tự nên cũng không quá phiền phức." Quản sự Bạch gia vội vàng nói.
"Ngươi có thể so với Tạ khách khanh sao? Quản sự, các ngươi tốt nhất nên cẩn thận điều tra một chút! Vải đỏ này không chừng là hắn nhặt được, không nên để hắn lừa gạt." Sở Lệ kịp phản ứng lại, tiến lên nói.
"Chư vị, nhiệm vụ có hoàn thành hay không, có phải do tự mình hoàn thành hay nhờ người khác, chúng ta đều sẽ kiểm tra kỹ càng, sẽ không để bất kỳ kẻ nào qua mặt, và không phân biệt đối xử với ai cả." Quản sự Bạch gia nhìn Sở Lệ, bình tĩnh nói.
Sở Lệ nghe vậy, trong mắt đầy tức giận, nhưng cũng không nói gì.
"Thẩm khách khanh ngươi yên tâm, đây là quá trình bình thường, nếu như nhiệm vụ thật là do ngươi hoàn thành, vậy phần thưởng sẽ đưa đến ngươi sau." Một người quản sự khác có chút áy náy, nói với Thẩm Lạc.
"Vậy đành làm phiền hai vị." Thẩm Lạc nghe lời này, gật đầu, ôm quyền đối với hai người, quay người trở về chỗ ở của mình ở bạch ngọc sáchh.
Thấy Thẩm Lạc đã rời đi, Tạ Vũ Hân cũng thu hồi ánh mắt.
Những người đã hoàn thành nhiệm vụ kia cũng không quá quan tâm việc này, còn mấy người hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, thì đều như Sở Lệ. Trong lòng họ không muốn tin tưởng Thẩm Lạc có thể hoàn thành nhiệm vụ, từng người nhìn theo bóng lưng của hắn, phần lớn đều mang vẻ hoài nghi.
Vào lúc này, hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở phía xa, cùng nhau đi tới, chính là Bạch Thủy đạo nhân và Ngô Đồng.
"Bạch Thủy đạo trưởng, Ngô Đồng đạo hữu, ta nhớ hai người cũng đi thi hành nhiệm vụ Hồng Diệp trấn mà, nhiệm vụ kia ra sao rồi? Đã hoàn thành sao? Do người nào làm?" Sở Lệ lập tức nghênh đón, hỏi.
Sắc mặt của Bạch Thủy đạo nhân và Ngô Đồng đều âm trầm, liếc nhau, không nói gì.
"Các ngươi sao vậy? Làm gì mà không nói lời nào? Chẳng lẽ thật sự là Thẩm Lạc kia làm?" Phùng Lăng lay động quạt xếp, có chút nghi ngờ nói.
Sở Lệ nghe vậy nhìn lại, khóe mắt giật một cái, trên mặt hiện lên một tia bất an.
"Không sai, đúng là tên Thẩm Lạc kia làm." Bạch Thủy đạo nhân khẽ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Lời vừa nói ra, mấy người lúc trước chất vấn Thẩm Lạc, lập tức yên lặng.
"Thật đúng là hắn, sao có thể được!" Sau một lát, có người kinh hải, nói.
"Đúng vậy, không phải hắn chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ thôi sao? Thủy Quỷ ở Hồng Diệp trấn kia, ta nghe nói thực lực ít nhất tương đương với Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ!"
"Hây là người này có thủ đoạn khác?"
"Làm sao có thể được..." Mặt Sở Lệ đỏ lên, miệng thì thầm một tiếng.
"Bạch Thủy đạo nhân, Ngô Đồng, các ngươi có biết, Thẩm Lạc làm cách nào để giết quỷ vật ở Hồng Diệp trấn?" Lúc này, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Tạ Vũ Hân đi tới hỏi.
"Chuyện là như vầy, sau khi ta và Ngô đạo hữu đến Hồng Diệp trấn ở bạch ngọoc sách..." Bạch Thủy đạo nhân lập tức nói ra quá trình Thẩm Lạc giết hồng y nữ quỷ.
"A, thì ra là bằng vào phù lục." Tạ Vũ Hân nghe xong, mặt hơi lộ vẻ thất vọng.
Nàng vốn cho là Thẩm Lạc che giấu thực lực, nên đối với hắn sinh ra một tia hứng thú.
Nhưng khi nghe được hắn chỉ là một tên dựa vào số lượng lớn phù lục, thì một tia hứng thú đã hoàn toàn biến mất, quay người tiếp tục xem bảng danh sách nhiệm vụ.
Sau khi Thẩm Lạc trở về chỗ ở, lập tức nhắm mắt điều tức, khôi phục một chút pháp lực, rồi vội vàng đứng dậy đi vào trong viện.
Hắn lấy ra Quỷ Khiếu Hoàn từ trong ngực, đánh giá vài lần, khó giấu nổi nụ cười, mặt mày càng thêm hớn hở.
Hắn nhận nhiệm vụ Hồng Diệp trấn là vì Hỏa Lân Mộc, cho nên mới không tiếc hao phí không ít Tiểu Lôi Phù. Bản thân vốn còn chút đau lòng, nhưng kết quả trời xui đất khiến lại gặp được Câu Hồn Mã Diện đạt được Quỷ Khiếu Hoàn này, thành ra chuyến này nó lại là thu hoạch lớn nhất.
Hoàn này mặc dù không phải là pháp khí chân chính, nhưng so với phù khí bình thường thì tốt hơn nhiều, nếu có thể hoàn toàn khống chế, sẽ là một thủ đoạn công kích lợi hại. Sau này dù là phối hợp Mã Diện trừ quỷ, hay là gặp được cường địch gì, đều sẽ giúp ích rất lớn.
Sau khi cân nhắc, hắn bắt rót vào pháp lực vào Quỷ Khiếu Hoàn trong tay, không bao lâu, hắc quang trên vòng lóe lên, ngưng tụ thành một hư ảnh Quỷ thú màu đen to bằng chậu nước rửa mặt.
Hắn tiếp tục rót pháp lực vào, đầu quỷ càng lúc càng lớn hơn cũng càng thêm chân thực, cho đến khi to bằng cái thớt mới dừng lại.
Lúc này trên trán của đầu quỷ mọc ra một cái sừng, diện mạo dữ tợn đáng sợ, so với lần đầu thử xem thì mạnh hơn nhiều, nhưng cũng hao phí hết một phần năm pháp lực của hắn.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, nắm chặt Quỷ Khiếu Hoàn, nhằm về phía mấy ngọn núi giả, rồi vung lên.
Theo âm thanh quỷ khiếu, một cỗ sóng âm màu đen từ trong miệng quỷ phun ra, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, đánh vào trên một ngọn núi giả.
"Oanh" một tiếng!
Núi giả cao chừng hai, ba trượng run lên bần bật, chỗ bị sóng âm đánh trúng ầm vang một tiếng, chia năm xẻ bảy bạo liệt nổ tung, bụi đất bay lên tứ tung.
Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, cầm Quỷ Khiếu Hoàn trong lòng bàn tay, vung lên lần nữa, trong tiếng quỷ khiếu lại có một cỗ sóng âm màu đen bắn ra. Nó quay tít một vòng phía dưới, hóa thành một thanh âm đao màu đen dài hơn một trượng, lóe lên một cái rồi biến mất trảm trên một tòa núi giả còn nguyên khác.
"Phốc phốc" một tiếng!
Núi giả giống như nặm bằng bùn, bị âm đao màu đen dễ dàng chém thành hai đoạn, nửa khúc trên rơi mạnh xuống đất, nhấc lên một trận bụi.
Thẩm Lạc thấy vậy thỏa mãn gật nhẹ đầu, lúc này mới dừng tay.
Thôi động loại nửa pháp khí cùng loại với phù khí này, chủ yếu là quen tay hay thành thạo mà thôi. Bởi vì hắn ở trong mộng cảnh đã có kinh nghiệm điều khiển pháp khí, nên chỉ thử một chút, đã có thể dễ dàng nắm rõ cách dùng Quỷ Khiếu Hoàn bach ngoc sach.
Hoàn này so Tiểu Lôi Phù mạnh hơn không ít, nhưng tiêu hao pháp lực cũng không ít, ưu điểm là có thể sử dụng nhiều lần, xem như một loại thủ đoạn công kích thường dùng.
Mặc dù uy lực không bằng Lạc Lôi Phù, nhưng lấy chút pháp lực ít ỏi của mình hiện giờ, chỉ sợ có thể thôi động một tấm thôi, nên để dành làm đòn sát thủ vào phút chót.
"Xem ra tu vi của ta vẫn quá thấp, tiếp tục như vậy, thì có cho ta một kiện pháp khí, cũng không thể khởi động được." Trong lòng Thẩm Lạc nghĩ như vậy, quay người trở về trong nhà, nằm trên giường, ngáy o o một mạch.
Một ngày nay bôn ba, đi trừ quỷ, lại luyện tập Quỷ Khiếu Hoàn, hắn thật sự đã quá mệt mỏi.
Đến khi Thẩm Lạc tỉnh lại sau giấc ngủ, thì đã là buổi chiều giờ Thân ngày thứ ba.
Hắn đứng lên hoạt động thân thể một chút, đi ra ngoài múc vài thùng nước đổ đầy thùng gỗ trong phòng, sau đó ngồi xếp bằng trong đó, vận chuyển công pháp vô danh để tu luyện.
Kết quả không lâu lắm, một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Hắn nhăn mày lại, bất đắc dĩ dừng việc tu luyện, đứng dậy mở ra cửa viện, chỉ thấy một nam tử trung niên ăn mặc như quản sự đang đứng ở bên ngoài.
"Thẩm khách khanh, nhiệm vụ Hồng Diệp trấn chúng ta đã điều tra rõ ràng, đúng là ngài khu trừ quỷ vật, đây là ngài ban thưởng, xin mời xem qua." Thái độ của Nam tử có chút cung kính, hai tay bưng ra một hộp ngọc màu trắng dài nhỏ, đưa tới.