Kinh mạch toàn thân hắn đột nhiên đồng loạt rung động, khí huyết chảy ngược nhập tâm, những nơi đi qua giống như đao cắt đau nhức kịch liệt khó nhịn, ngực cũng đau nhức kịch liệt, lấy ý chí cứng cỏi của hắn, cũng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, kém chút hôn mê bất tỉnh.
Nhiếp Thải Châu vội vàng tiến lên, đỡ lấy Thẩm Lạc, cũng thôi động cành Dương Liễu, một đạo lục quang chui vào thể nội hắn.
Trên thân Thẩm Lạc loé lên lục quang, thể nội đau nhức kịch liệt lập tức được làm dịu không ít, hắn khẽ gật đầu với Nhiếp Thải Châu.
Mà đạo kim quang thô to kia bay vụt quay về, dung nhập vào thể nội hắc hùng tinh trên tế đàn, tu vi khí tức hắc hùng tinh nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh khôi phục lại Chân Tiên trung kỳ, nhugw nhìn phi thường uể oải.
"Phụ thân!" Tiểu hùng quái từ đằng xa bay tới, rơi vào bên cạnh hắc hùng tinh.
"Ta không sao, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt." Hắc hùng tinh lắc đầu, ra hiệu tiểu hùng quái không cần lo lắng.
Quan Nguyệt chân nhân quay người miễn cưỡng nhìn về phía tế đàn, bấm niệm pháp quyết điểm một cái, một đạo lục quang tuột tay bắn ra, trong đó ẩn hàm từng tia từng tia huyết quang, lóe lên một cái rồi biến mất xuất hiện trước người hắc hùng tinh, rót vào thể nội gã.
Trên thân hắc hùng tinh chớp động lục quang, trên mặt càng nổi lên một tầng huyết quang, thần sắc uể oải lập tức khôi phục không ít.
"Quan Nguyệt sư thúc, ngài đừng sử dụng pháp lực nữa! Chúng ta nhanh đi Kim Liên Trì, có lẽ còn có biện pháp." Thanh Liên tiên tử vội vàng nói.
Thẩm Lạc giương mắt nhìn lên, khí tức Quan Nguyệt chân nhân đã bắt đầu yếu bớt, các nơi trên thân trong suốt oánh nhuận, có chút trong suốt, hiển nhiên khoảng cách triệt để cầu vồng hóa đã không xa.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của hắn không khỏi đau xót.
"Hồng Liên Hóa Nguyên Đoạn Diệt Đại Pháp một khi thi triển, không đốt hết tinh huyết thần hồn sẽ không đình chỉ, có thể bảo trụ cơ nghiệp Phổ Đà sơn, ta đã vừa lòng thỏa ý, ha ha..." Quan Nguyệt chân nhân cười ha ha nói.
Tròn mắt bọn Thanh Liên tiên tử ẩn hiện nước mắt, xa xa đệ tử Phổ Đà sơn cũng bay tới bên này.
"Khóc sướt mướt giống kiểu gì, các ngươi đi ra ngoài trước đi, Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên pháp trận trong đại chiến lúc trước đã bị tổn thương, thừa dịp còn có chút thời gian, ta đi xem một chút có thể chữa trị hay không." Quan Nguyệt chân nhân bỗng nhiên phất tay áo lên.
Tế đàn ngũ sắc loé lên quang mang, hào quang năm màu chói mẩt tràn ngập tất cả tầm mắt mọi người.
Sau một khắc, tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt, lại xuất hiện trên Phổ Đà sơn.
Ma vân trên bầu trời đã biến mất không còn tăm tích, tinh không vạn lý, rất là tươi đẹp.
Thẩm Lạc quay người nhìn hư không sau lưng, thấp giọng tụng niệm một tiếng phật hiệu.
"Lần này đại kiếp Phổ Đà sơn ta, đa tạ các vị đạo hữu hết sức giúp đỡ, ta ở đây bái tạ, trong tông môn còn có chút sự vụ phải xử lý, xin các vị đạo hữu về chỗ ở mấy ngày, chờ Phổ Đà sơn giải quyết sự vụ xong, lại bồi thường cho mọi người." Thanh Liên tiên tử hít sâu một hơi, đè xuống thương tâm trong lòng, vượt qua đám người, cất giọng nói.
Người các môn phái khác đều không dị nghị, nhao nhao rời đi, trở về chỗ ở của mình, nhân số thình lình thiếu đi hơn ba thành.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên.
Những người này đều là đệ tử tinh anh các phái, tổn thất thảm trọng như vậy, Phổ Đà sơn muốn lắng lại phẫn nộ các phái, chỉ sợ không dễ.
Bất quá việc này không quan hệ gì tới hắn, đang muốn trở về chỗ ở, một đạo thân ảnh cao lớn ngăn ở phía trước.
"Thẩm Lạc, lần này Phổ Đà sơn đại kiếp, nhờ ngươi tương trợ, ta ở đây bái tạ, chỉ là nguyên nhân cái chết của Long Nữ bảo bảo, ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu để ta tra ra là ngươi làm, dù ngươi có ân với phái ta, ta cũng sẽ đòi lại một cái công đạo!" Thân ảnh cao lớn chính là tiểu hùng quái, lạnh giọng quát.
Thẩm Lạc khẽ giật mình, luân phiên kịch biến, hắn cơ hồ quên đi việc này.
"Các hạ cứ việc đi thăm dò là được." Hắn gật gật đầu.
Tiểu hùng quái hừ một tiếng, quay người đi ra.
"Biểu ca, tính tình tiểu hùng quái bộc trực, mà hắn lại có tình ý với Long Nữ bảo bảo kia, lúc này mới mấy lần mạo phạm, xin huynh chớ trách." Nhiếp Thải Châu bên cạnh nói.
"Ta sẽ không, tiểu hùng quái này đi thẳng về thẳng, không già mồm, nên tính cách hắn ta cũng không chán ghét. Bất quá ta có một chuyện muốn hỏi nàng, là liên quan tới Long Nữ bảo bảo kia." Khoé miệng Thẩm Lạc lộ ra vẻ tươi cười, kể lại quá trình lấy Tử Kim Linh cho Nhiếp Thải Châu nghe.
"Long Nữ bảo bảo phải chăng có thành kiến với người Đại Đường quan phủ? Vì sao ta nói mình là người Đại Đường quan phủ, nàng giống như rất phẫn nộ, cứ muốn chết sống với ta?" Cuối cùng Thẩm Lạc lại hỏi.
"Việc này ngược lại ta thật vừa biết, sư phụ đã từng nói qua, năm đó Long Nữ bảo bảo đắc đạo, bởi vì tham niệm tín ngưỡng lực, một mình tiến về Đại Đường, hiển lộ thần thông, chấn nhiếp bách tính, cưỡng cầu cung phụng. Sau lại bị tu sĩ Đại Đường quan phủ đánh bại bắt giữ, đưa về Phổ Đà sơn. Phổ Đà sơn vừa sợ vừa giận, trấn áp Long Nữ bảo bảo ở Triều Âm động, để nó trông coi Triều Âm động. Bất quá tính cách Long Nữ bảo bảo cố chấp, cho tới bây giờ vẫn không cho rằng mình có lỗi, ngược lại thống hận đệ tử Đại Đường quan phủ." Nhiếp Thải Châu nói.
"Thì ra là vậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng." Thẩm Lạc hơi cười lạnh.
"Thẩm huynh, ngươi không sao chứ?" Vào thời khắc này, Bạch Tiêu Thiên từ đằng xa đi tới.
Toàn thân y quần áo tổn hại, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, chỉ là thần sắc tăng cao, tựa hồ trong đại chiến có chỗ đột phá.
"Ta không sao, nhìn dáng vẻ huynh, tựa hồ đạ được gì đó?" Thẩm Lạc cười nói.
"Thẩm huynh nói quá lời, chỉ là có chút cảm ngôi với Kim Cương Phục Ma Đại Pháp của Hoá Sinh tự, điểm thành tựu ấy so với Thẩm huynh ngươi thì không đáng." Bạch Tiêu Thiên khẽ lắc đầu.
Trên người Thẩm Lạc bị thương, ba người cũng không có ở đây nhiều lời, rất mau trở lại chỗ ở Thẩm Lạc.
Nhiếp Thải Châu không yên lòng, lại thôi động cành Dương Liễu, liên tiếp thi triển mấy lần khôi phục pháp thuật, lúc này mới dừng tay.
"Ta không sao, biểu muội cùng Bạch huynh, hôm nay luân phiên chiến đấu, nguyên khí cũng tiêu hao không ít, đều nghỉ ngơi một chút đi." Thẩm Lạc khoát tay áo, nói ra.
Nhiếp Thải Châu cùng Bạch Tiêu Thiên xác thực có chút mệt mỏi, cũng không rời đi, tìm kiếm chỗ ở nơi ở Thẩm Lạc, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Mà Thẩm Lạc ngồi trong nội thất, không lập tức nghỉ ngơi, lật tay lấy ra hai vật, chính là món ma giáp màu đen cùng Trảm Ma Đoạn Kiếm kia.
Hắn cầm ma giáp màu đen lên, cẩn thận quan sát.
Vật này không thể phá vỡ, nhưng sờ tới sờ lui lại có chút mềm mại, lại dị thường bóng loáng, phảng phất có một tầng khí lưu vô hình du động ở mặt ngoài, không có nửa điểm cảm giác chịu lực.
Cặp mắt Thẩm Lạc tỏa sáng, một chưởng vỗ lên trên, phát ra "Phốc" một tiếng vang nhỏ, áo giáp cũng không bị gì, mặt đất phị cận lại "Ầm ầm" một tiếng, xuất hiện từng vết nứt.
Khí lưu vô hình trên áo giáp vậy mà đẩy chưởng lực của hắn ra, chuyển dời đến chung quanh.
"Áo giáp tốt!" Thẩm Lạc vui mừng.
Duy nhất có chút đáng tiếc là, áo giáp bị Chí Dương Thần Lôi đánh ra không ít vết nứt, khiến giáp này có nhiều chỗ hở, nếu gặp phải cao thủ, nhằm vào những chỗ hở này công kích, áo giáp sẽ không cách nào bảo vệ được.
"Ui, làm sao quên vật này." Thẩm Lạc vung tay lên, bên cạnh hiện lên tử quang, hạt châu màu tím kia nổi lên, một đồ án mặt người quỷ dị xuất hiện ở phía trên, há miệng hút vào.
Một cỗ tử quang bắn ra, quấn lấy áo giáp màu đen, "Vèo" một tiếng, hút bộ áo giáp này vào.
Thẩm Lạc dùng Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết tế luyện hạt châu màu tím này xong, đã biết rõ công hiệu châu này, châu này tên là "U Linh Châu", chính là dùng một đầu lâu cường giả Ma tộc luyện chế ra Ma Bảo.
Thần thông châu này cũng đơn giản, có thể thôn phệ ma khí, tồn trữ trong đó, lúc cần thiết có thể thả ra, phụ trợ thi triển chiến đấu.
Trong thân châu này ẩn chứa ma khí phi thường tinh thuần, ma giáp màu đen kia đặt ở trong đó dùng ma khí ôn dưỡng, có lẽ có thể tự động chữa trị một hai.