Mục lục
Đại Mộng Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc đặt ánh mắt lên khối ngọc bội hình tròn trông khá bình thường kia, sau khi dò xét một hồi, trong mắt liền lóe lên vẻ khó mà tin nổi.

“Sư thúc tổ, không lẽ đây chính là Thuần Dương Bảo Điển?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

Lão đạo khẽ gật đầu, hai tay liên tiếp kết động pháp quyết huyền diệu, không ngừng đánh vào ngọc bội trong lòng bàn tay Thẩm Lạc.

Trên mặt ngọc bội tức thì có ánh sáng chớp động, kế đó, một màn sáng từ trong ngọc bội tỏa ra, trên đó không ngừng thấy văn tự xuất hiện, biến hóa mà nội dung văn tự chính là khẩu quyết công pháp Thuần Dương Bảo Điển.

Thẩm Lạc đưa mắt đảo qua những văn tự kia, đang khi muốn nhìn cho rõ, ánh sáng trên ngọc bội bỗng lóe lên rồi đột nhiên thu lại, những văn tự kia cũng theo đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.

“Thẩm Lạc, muốn kế thừa bảo điểm thì hãy còn một chuyện cuối cùng phải làm.” Sư thúc tổ trầm giọng nói.

“sư thúc tổ, mời người nói.” Thẩm Lạc hít sâu một hơi, đáp.

“Ta muốn người dùng Đạo tâm và danh nghĩa Tam Thanh lập lời thề độc. Ngày sau bất kể là chính ngươi hay là tìm ai khác, nhất định phải đem Xuân Thu quán truyền thừa tiếp, hơn nữa cam đoan tuyệt đối không mang pháp thuật, công pháp trong Thuần Dương bảo điển truyền thụ cho người ngoài Tiểu Mao Sơn nhất mạch.” Lão đạo nhìn Thẩm Lạc, trong mắt có thêm một tia sát khí không dễ phát hiện.

Thẩm Lạc thầm rùng mình, xem bộ dạng này nếu hắn không đáp ứng, chỉ e vị sư thúc tổ này thà trước giết hắn, sau hủy bảo điển cũng không để nó lưu truyền ra ngoài.

“Thế nào, ngươi không muốn lập lời thề độc?” Lão đạo thấy Thẩm Lạc không nói gì, gằn giọng hỏi.

“Đệ tử Thẩm Lạc nguyện ý lập lời thề.” Thẩm Lạc trịnh trọng đáp.

Thần sắc lão đạo lúc này mới hòa hoãn lại một chút, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Tiếp đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của vị sư thúc tổ kia, Thẩm Lạc liền lấy Đạo tâm và danh nghĩa Tam Thanh lập một lời thề độc mà một khi hắn làm trái sẽ liền thân tử đạo tiêu, hóa thành tro bụi.

Lão đạo sau khi quan sát kỹ từng câu từng chữ mà Thẩm Lạc phát ra, thần sắc cuối cùng cũng thả lỏng hẳn đi.

“Đây là khẩu quyết và pháp quyết mở ngọc bội ra, người phải cẩn thận ghi nhớ.” Nói xong, lão đạo lại đọc đi, đọc lại hai lượt khẩu quyết rồi biểu diễn hai lần phương pháp mở ngọc bội.

Thẩm Lạc sau khi đã ghi nhớ chắc chắn liền đem ngọc bội, phù xoa các thức cất kỹ lại.

“Tốt, việc này không nên chậm trễ, mau đi đi!” sư thúc tổ chăm chú nhìn Thẩm Lạc một chút rồi nói.

“Bái biệt sư thúc tổ!” Thẩm Lạc nghiêm trang cung kính cúi đầu.

Lão đạo khẽ gật đầu, hai tay vừa bấm pháp quyết, tức thì pháp kiếm đỏ thẫm đột nhiên hiện ra, bắn thẳng lên nóc gian thạch thất.

Mũi kiếm vừa tới, nóc gian phòng đá liền như đậu phụ, lập tức bị đánh thủng một lỗ rộng cỡ hơn xích để lộ ra ánh mặt trời xuyên xuống.

“Đi đi!” Lão đạo đưa một tay kết pháp quyết rồi phất tay áo một cái, bình chưởng nâng lên trên.

Thẩm Lạc lập tức cảm thấy dưới chân mình có một tầng sóng nhiệt bốc lên, cúi người nhìn xuống, phát hiện dưới người lại có một đám mây màu đỏ đang lớn dần. Áng mây nâng thân thể hắn lên rồi nhanh chóng bay thẳng lên trên không.

Tiếng gào thét bên tai hắn càng lúc càng lớn, cả người theo lỗ hổng trên đỉnh đầu bay vọt lên, phi qua vết nứt trên vách núi, phóng tới giữa bầu trời.

Thẩm Lạc đưa mắt nhìn xuống dưới, đột nhiên cảm giác rừng núi phía dưới khá quen mắt, nhìn kỹ thêm chút mới phát hiện ra chính mình đang trên không trung phía sau núi, còn tòa thạch thất kia thế mà lại được kiến tạo trong lòng núi.

Ngay khi hắn đang kinh ngạc, một tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Lạc vừa nhìn về phía âm thanh phát ra, một luồng khói đen đã từ phía xa bắn thẳng tới, đánh vào rặng mây đỏ dưới chân hắn.

Rặng mây chấn động kịch liệt, quang mang lập tức tán loạn.

Thân thể Thẩm Lạc nghiêng một cái rồi rớt từ trên không xuống, đập ầm ầm lên cánh lá một cây tùng già, sau khi giảm tốc một chút, hắn liền rớt xuống mặt đất.

Thẩm Lạc lồm cồm ngồi dậy, đưa mắt nhìn lên không trung liền thấy một đoàn bóng đen lớn bay vụt qua đỉnh đầu, bên trong đó còn truyền ra tiếng cười “khặc khặc” quái dị, nhoáng cái nó đã lao xuống về phía thạch thất ban nãy.

Đột nhiên, cả tòa hậu sơn ầm ầm chấn động!

Khuôn mặt Thẩm Lạc thình lình biến sắc. Hắn lập tức không dám ở lại đây thêm, tức tốc tung mình nhảy lên rồi chạy nhanh về phía xa.

Tiếng ù ù liên tục từ thạch thất truyền ra, hiển hiên sư thúc tổ đang giao thủ với đối phương.

Có điều dường như bóng đen kia cũng không phát hiện ra mình, điều này khiến nội tâm Thẩm Lạc cũng được thả lỏng.

Đợi hắn chạy một mạch ba, bốn dặm, tâm tình bình tĩnh lại, lúc này mới có chút thời gian nhìn lại chung quanh, nhưng vừa nhìn, thần sắc hắn không khỏi lần nữa lộ vẻ hoảng hốt, bước chân cũng theo đó ngưng lại.

Chỉ thấy Xuân Thu quán, tính cả Thanh Hoa sơn thình lình bị một lồng ánh sáng màu xám khổng lồ bao phủ, từng đoàn từng đoàn âm vân màu xám khẽ nhấp nhô trên lồng sáng.

Vô số phù văn màu xám từ trong những đám âm vân nhảy lên, đồng thời từng đợt âm phong cũng từ trong đó thổi tới, quay cuồng gào thét quanh Xuân Thu quán. Khắp không khí tràn ngập khí tức âm hàn, trên lá cây khắp xung quanh từ từ hiện lên một tầng sương lạnh màu xám trắng.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn tung người nhảy lên một cây đại thụ, nhanh nhẹn leo lên trên, thoáng cái đã tới ngọn, đưa mắt nhìn quanh lồng sáng màu xám kia, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Lồng sáng này bao phủ vô cùng kín kẽ khắp bốn phía xung quanh Xuân Thu quán, từ chỗ hắn nhìn lại không hề thấy bất kỳ lỗ hổng nào.

Hơn nữa trên lồng sáng kia âm khí dày đặc, vô số phù văn nhảy lên, bằng thực lực nông cạn hiện tại của hắn, muốn một mình đánh vỡ lồng sáng để thoát đi, sợ rằng tuyệt đối không thể nào.

Tâm tình nặng nề, hắn không ở lâu trên ngọn cây mà nhanh chóng tụt xuống, nhíu chặt lông mày.

Hắn dù còn chưa biết kẻ xâm nhập Xuân Thu quán là thần thánh phương nào nhưng thủ đoạn của đối phương vừa âm tàn lại tỉ mỉ kín kẽ, trực tiếp mở ra một cái cấm chế khổng lồ, việc này khiến hắn biết làm sao mang Thuần Dương Bảo Điển rời đi?

Im lặng một hồi lâu, hắn đột nhiên dậm chân một cái, quay người lao về phía bãi đá xanh trước núi.

Hắn không che giấu thực lực nữa, đề khí tung người, lao vút đi xuyên qua cây rừng, từ xa nhìn lạo y như một con linh viên đang bay vọt về phía trước, rất nhanh đã tới chỗ ngay trước núi, bước chân hắn đột nhiên dừng lại.

Từng hồi, từng hồi những tiếng hô giết, kêu thảm xen lẫn tiếng gầm gừ, gào thét đầy vẻ khát máu truyền tới. Không biết là thứ gì phát ra những thanh âm này nhưng hẳn không phải con người.

Mí mắt Thẩm Lạc nhảy hai lần, hắn nắm chặt Phù Xoa trong tay rồi mới tiếp tục chạy về phía trước, thoáng cái đã tới trước núi, hô hấp theo đó bỗng ngưng lại.

Chỉ thấy Xuân Thu quán đã hoàn toàn lâm vào đại loạn, tông môn sạch sẽ ngăn nắp giờ này máu tươi vung vãi khắp nơi, không ít thi thể đệ tử Xuân Thu quán nằm ngổn ngang trên những vũng máu. Đồng thời, khá nhiều hung vật yêu quỷ bất ngờ xuất hiện ở đây tàn phá bừa vãi, trong đó có cả Cương thi mà hắn thấy khi nhập mộng, còn có một số thi lang thân thể hư thối nhưng đôi mắt tỏa ánh sáng màu đỏ, và một loại yêu khuyển toàn thân đen nhanh, quanh người có khói đen lượn lờ.

Đám đệ tử Xuân Thu quán còn lại đang khắp nơi ra sức phản kháng, chỉ là những Cương thi, Quỷ khuyển kia sức chiến đấu rất mạnh, khí lực cực lớn, có vẻ không sợ binh khí bình thường gây tổn thương. Giờ phút này, ngoài một số ít đệ tử có thực lực mạnh mẽ miễn cưỡng kiên trì chống chọi, các đệ tử khác cơ bản không phải đối thủ của chúng, thỉnh thoảng có người bị giết, tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên khắp bốn phía.

Cũng may số lương Cương thi, yêu khuyển kia không quá nhiều, nếu không đệ tử Xuân Thu quán đã sớm bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK