Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hắn mở cửa phòng, nhìn thấy Mã bà bà đứng sẵn trong viện, nhẹ gật đầu với hắn.
"Thẩm đạo hữu, hôm nay ngươi không chỉ cứu được thôn, còn cứu trở về Anh Lạc, nhớ lại thái độ của lão thân trước đó với ngươi, ta thật hổ thẹn!" Mã bà bà nhẹ nhàng thở ra, lập tức trong mắt lóe lên vẻ cảm kích lẫn áy náy, nói với Thẩm Lạc.
"Chuyện đã qua không cần thiết nhắc lại, bây giờ ta còn tính là một thành viên trong thôn, làm hết thảy không thẹn lương tâm là được." Thẩm Lạc khoát tay áo, giọng bình tĩnh nói.
"Những yêu vật kia lúc trước vây quanh thôn, đã từng nói lần này ngươi lên Phương Thốn sơn, đã từng tới một chỗ tên là Tà Nguyệt Tam Tinh động. Không biết có đúng không?" Mã bà bà lộ vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
"Không sai." Thẩm Lạc nhìn Mã bà bà một chút, xác nhận.
"Theo tiền bối trong thôn tương truyền, Tà Nguyệt Tam Tinh động chính là nơi tổ sư Phương Thốn sơn thụ đồ bế quan, không biết bây giờ... Bên trong tình huống như thế nào?" Trên mặt Mã bà bà lướt qua vẻ kích động, có chút vội vàng hỏi.
"Mã bà bà, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, chỉ là biết quá nhiều, chưa chắc là chuyện tốt. Đương nhiên, ngươi nếu thật muốn biết, ta cũng sẽ không giấu diếm." Thẩm Lạc chậm rãi mở miệng nói.
Mã bà bà nghe vậy thân thể khẽ run lên, trên mặt kích động chậm rãi biến mất, tựa hồ đoán được cái gì, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt, bắt đầu trầm mặc.
Thẩm Lạc yên lặng đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, như đang suy nghĩ.
"Thẩm đạo hữu, ta đã tuổi này, trừ bảo trụ thôn, chấp niệm duy nhất chính là muốn biết tình huống trên núi, còn xin... Còn xin đạo hữu giải nghi hoặc cho ta." Im lặng một lát, Mã bà bà thở dài, mở miệng lần nữa.
Thẩm Lạc gật gật đầu, lúc này kể hết thảy những điều mình thấy trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, chỉ giấu đi chuyện liên quan đến Hoàng Đình Kinh.
Mã bà bà nghe Thẩm Lạc kể lại, vẻ trông đợi trong ánh mắt đục ngầu rốt cộc theo huyết sắc trên mặt từ từ rút đi, cả người nhìn như già yếu hơn rất nhiều.
"Trường Thọ thôn chúng ta đời đời kiếp kiếp khổ đợi mấy trăm năm nay, ha ha, cuối cùng vẫn là công dã tràng. Tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi!" Lão cười thảm một tiếng, thì thào nói ra, hai hàng lệ trọc chảy xuống.
Thẩm Lạc lẳng lặng đứng ở một bên, không mở miệng nói chuyện, trong lòng cũng sinh ra một nỗi buồn vô cớ.
Trường Thọ thôn bây giờ mặc dù tình cảnh thê lương, nhưng tốt xấu còn có thể va va chạm chạm tồn tại đến nay. Có câu tổ chim bị phá không trứng lành, Thiên Ma diệt thế, khắp tứ đại châu cửa nát nhà tan, thậm chí chuyện toàn bộ thôn dân bị hủy diệt cũng không ít.
Mã bà bà tự giễu nói một câu như vậy, sau đó cúi đầu yên lặng đứng ở nơi đó, thân ảnh cô độc phảng phất bị thiên địa vứt bỏ lại.
Bất quá lão không đứng quá lâu, rất nhanh liền ngẩng đầu lên, thần sắc tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh lúc trước.
"Đa tạ Thẩm đạo hữu báo cho biết tình hình thực tế, bất quá việc này xin đạo hữu đừng nói cho những người khác biết, để tránh ảnh hưởng ý chí sinh tồn của thôn nhân." Lão nghiêm mặt nói ra.
Thẩm Lạc thấy Mã bà bà nhanh như vậy đã điều chỉnh tốt tâm trạng, trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục, gật đầu đáp ứng.
"Ân đạo hữu không thể báo đáp, xin nhận lão thân cúi đầu!" Mã bà bà khom người thi lễ về phía Thẩm Lạc một cái.
"Bà bà không cần như vậy! Đúng rồi, Anh Lạc mặc dù đã thoát hiểm, vẫn như cũ không thức tỉnh, cần người chiếu cố. Thẩm mỗ còn có chuyện cần làm, không cách nào phân tâm, còn xin Mã bà bà phái người tới chiếu cố nàng một chút." Thẩm Lạc vội nghiêng người tránh Mã bà bà thi lễ, chuyển chủ đề nói.
"Cái này đương nhiên." Mã bà bà gật đầu đáp ứng.
Thẩm Lạc gật gật đầu, quay người đi vào một gian thiên phòng khác, khoanh chân ngồi xuống.
Hôm nay hắn đại chiến cùng Phệ Thiên Hổ một trận, vừa rồi lại ra tay cứu chữa Anh Lạc, pháp lực thể nội cơ hồ đã tới đáy, lập tức thầm vận Hoàng Đình Kinh khôi phục.
Đợi pháp lực phục hồi, hắn lật tay lấy ra Thất Tinh Bút, thần thức chui vào trong đó, tiếp tục kiểm tra thu hoạch trên núi vừa rồi.
"Bây giờ xem ra, chỉ có bản vẽ huyền bí này còn chưa hiểu thấu đáo." Không bao lâu, thần thức hắn rời khỏi Thất Tinh Bút, vung tay lên, trong tay loé lên bạch quang, nhiều ra một bức tranh, chính là bộ Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ kia.
Hắn mở bức tranh ra, quan sát tỉ mỉ.
Trên bức họa trong sáng trăng tròn, thanh trúc nằm nghiêng, bắn ra một mảnh bóng râm lờ mờ.
Hắn nhìn mấy lần, liền cảm thấy hoa mắt, vầng trăng tròn kia và thanh trúc tựa như đột nhiên biến thành chân thực, chiếu vào trước người hắn.
Dưới ánh trăng, hình như có gió nhẹ thổi qua, khóm thanh trúc kia liền lắc lư từng cây, đụng vào nhau, phát ra thanh âm đốt trúc va chạm. Bóng râm trên mặt đất cùng ánh trăng đan vào một chỗ, hình thành một mảnh bóng hình sáng tối giao thoa, không ngừng biến ảo.
Thẩm Lạc không để ý đến trăng tròn thanh trúc chung quanh, ánh mắt nhìn ánh trăng giao thoa trên mặt đất.
Lúc trước hắn đã từng tìm hiểu bản vẽ này, đồ này huyền bí đều ở trên mặt đất, biến ảo khó lường, phảng phất một người vô hình đang diễn luyện một bộ pháp kỳ huyễn.
Thẩm Lạc trước đó đã phát hiện điểm ấy, chẳng qua là ngày đó hắn không dám chắc. Bây giờ tu vi hắn đã tăng lên so với lần thứ nhất quan sát Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ, nhất là sau khi bước vào Xuất Khiếu kỳ thì lực lượng thần hồn tăng mạnh, lại đến lĩnh hội đồ này. Trước kia xem nhiều chỗ không rõ, bây giờ có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
"Đây đúng là một bộ pháp, so với Truy Phong Bộ Bạch gia cao minh hơn không biết gấp bao nhiêu lần." Con mắt Thẩm Lạc đuổi theo những ánh trăng biến ảo kia, lộ ra quang mang kích động.
Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, huyễn tượng chung quanh biến mất không còn tăm tích, bộ pháp biến hoá trong bức hoạ đã được hắn nhớ kỹ.
Một lát sau, hắn mở hai mắt ra, đứng lên, thu Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ lại, dựa theo bộ pháp cất bước đi ra.
Bộ pháp này tựa hồ có chút liên quan với « Kinh Dịch», bộ pháp biến ảo không bàn mà theo phương vị sáu mươi bốn quẻ Kinh Dịch.
Chỉ là bộ pháp này biến hóa có chút đặc biệt, khi bước lên, không cách nào nhận được phương vị bước kế tiếp, lại điều chỉnh vọt trước tung sau, đi rất là khó chịu, đến mức hắn vừa mới bắt đầu thử, bước chân đi chậm không gì sánh được, thậm chí nhìn có chút buồn cười.
Cũng may hắn tu luyện Hoàng Đình Kinh xong, nhục thân dị thường linh hoạt, rất nhanh đã bắt đầu quen, bộ pháp cũng càng chạy càng nhanh.
Lúc chạy, Thẩm Lạc nhanh chóng lĩnh ngộ đủ loại huyền ảo ẩn chứa trong bộ pháp, trước kia trong bộ pháp có chỗ cổ quái, cũng dần dần minh ngộ.
Những địa phương biến hoá cổ quái kia, rõ ràng là tinh tuý đỉnh cao của bộ pháp kỳ diệu này.
Mà khi đạp bộ pháp này, pháp lực trong cơ thể hắn cũng điều động theo, chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch của chân, tốc độ bộ pháp càng nhanh.
Thời gian trong lúc vô tình nhanh chóng trôi qua, cả người Thẩm Lạc đắm chìm trong bộ pháp thần diệu này, tiến nhập cảnh giới vong ngã.
Trong phòng, thân ảnh Thẩm Lạc chớp động như quỷ mị, bộ pháp dưới chân rắc rối biến hóa, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng cả người gần như sắp thành một đầu tuyến, sau lưng mơ hồ mang theo từng đạo tàn ảnh.
Sau một lát, bóng người nhanh chóng lao vụt bỗng nhiên đứng vững, như cọc sắt đâm xuống đất, không nhúc nhích, tàn ảnh liên tiếp sau lưng chợt quy vị.
"Thống khoái!" Thẩm Lạc phát ra một tiếng hét vui sướng.