Phương Tiểu Ngư lần đầu trong đời mặt loại đồ thiếu vải thế này. Cô hơi do dự một chút, thở dài rồi đi ra ngoài bể bơi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Phương Tiểu Ngư bơi lội rất sảng khoái.
Nhớ năm đó, lúc còn đi học, cô là người trong đội tuyển bơi lội của trường mà!
Sau này vì bận rộn công việc, lại phải chăm lo cho Lạc Bảo Nhi, cô đã không bơi lội thoải mái như vậy từ lâu lắm rồi.
Không biết có phải lâu rồi không bơi mà cơ thể có chút không kịp thích nghi.
Bơi một lúc, Phương Tiểu Ngư cảm thấy bắp chân phải bị co rút đau đớn.
Cô nhíu mày, định nghỉ bơi lên bờ thì chân bên trái cũng bắt đầu căng cơ.
Chân không thể khống chế, run rẩy mất sức, bất động tại chỗ, cơ thể cô chìm dần trong nước.
Phương Tiểu Ngư luống cuống, nước tràn dần qua miệng mũi, toàn bộ cơ thể chìm trong nước, hai chân co rút càng cảm thấy đau đớn hơn.
Sau một lúc vùng vẫy, vì bị chuột rút và hốc nước, dần dần mất không khí thở, thần trí cũng mất, cô mặc cho mình từ từ chìm sâu dưới đáy bể bơi.
Trong khoảnh khắc này, lòng cô chỉ một ý niệm: Chết chắc rồi.
Khi cơ thể sắp chìm đến đáy bể bơi thì đột nhiên có một sức mạnh kéo cô lên khỏi mặt nước.
Xuyên qua sóng nước, Phương Tiểu Ngư mơ hồ nhìn thấy gương mặt Mộc Du Dương, một gương mặt khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.
Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng rời khỏi mặt nước, cơ thể được đặt bên cạnh bể bơi, ánh mắt rã rời, miệng đầy nước, không cử động nổi.
Mộc Du Dương mặc áo sơ mi trắng, toàn thân ướt đẫm, mặt đầy lo lắng. Anh dùng hết sức vừa nén lồng ngực, vừa bóp mũi hà hơi giúp cho tim, phổi Tiểu Ngư hoạt động trở lại.
Sau vài phút sơ cứu, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng có phản ứng. Cô phun ra một miệng nước, sau đó thì ho khan dữ dội.
Mộc Du Dương nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy dựa vào lòng mình.
Mộc Du Dương thấy cô cuối cùng cũng tỉnh lại, đau lòng trách mắng: “Cô bị điên à? Không biết bơi thì đừng bơi! ”
Qua một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư mới bớt đau, vì bị hốc nước nên mặt cô đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mộc Du Dương giải thích: “Không phải, tôi biết bơi mà! ”
Vừa nói xong, cô lại lập tức ho khan.
Mộc Du Dương muốn đập lưng giúp cô trấn an nhưng khi chú ý đến bộ áo tắm cô mặc, anh vừa nâng tay lên lại buông xuống, đồng thời rút tay đang ôm lấy nửa người Phương Tiểu Ngư mà đứng dậy.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên mất điểm tựa, ngã ra trên đất.
Cô cố gắng bò dậy, nhíu chặt lông mày bất mãn nói: “Anh làm gì vậy! ”
Mộc Du Dương nhìn người phụ nữ trước mặt, thật sự quá sức gợi cảm!
Bộ áo tắm thiếu vải này chỉ có thể che những bộ phận quan trọng, những chỗ khác trên cơ thể đều nhìn thấy hết cả. Hơn nữa lúc nãy vì nước thấm vào, màu trắng của áo tắm càng thêm trong suốt tưởng chừng như có thể thấy hai điểm nhỏ nhô lên giữa bầu ngực nở nang của cô.
Tất cả đều kích thích giác quan của Mộc Du Dương. Anh thấy toàn bộ khí huyết trào dâng cuồn cuộn không thể nào khống chế được.
Dù không nỡ rời mắt nhưng Mộc Du Dương phải hết sức kiềm chế, cấp tốc quay lưng đi không nhìn vào nam châm hấp dẫn trên người phụ nữ kia.
Anh ho khụ một tiếng, cố gắng đè nén dục vọng của mình, trầm giọng nói: “Nếu cô muốn chết thì tôi đề nghị cô tìm chỗ nào sâu hơn một chút.”
“Tôi không phải muốn chết mà! ” Phương Tiểu Ngư vừa từ cõi chết hồi sinh, căn bản không để ý đến cảm giác của Mộc Du Dương. Cô xông đến trước mặt anh và nói: “Này, Mộc Du Dương, anh không phải muốn tôi chết lắm sau? Sao lúc nãy anh còn cứu tôi?! ”
Đáng chết!
Nhìn thấy Phương Tiểu Ngư đứng trước mặt mình, Mộc Du Dương lòng thầm tự trách, cái loại phụ nữ đáng chết này không biết cô ta đang dụ người à!
Mộc Du Dương thở gấp dồn dập. Anh tự ép mình nhìn về hướng khác, muốn tìm lời gì để hóa giải tình cảnh khó xử này.
Anh đằng hắng: “Cô nói cô biết bơi mà, sao lại bị đuối nước?”
Phương Tiểu Ngư khẳng khái: “Vì lâu ngày tôi không bơi nên bị chuột rút. Sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Mộc Du Dương đảo mắt nhanh qua người cô nói: “Chuyện này không cần cô lo. Ngược lại là cô, ăn mặc thế này ra bơi, cô định quyến rũ trai à?”
Phương Tiểu Ngư bất giác nhìn xuống thân thể mình, bỗng nhiên ý thức được điều gì, lập tức ôm chặt hai tay che trước ngực vì hình như đã bị lộ hàng, mặt đỏ bừng xấu hổ, quát vào mặt Mộc Du Dương: “Tôi ăn mặc như thế nào không cần anh quản! ”
Nói xong cô định vào phòng tránh. Nhưng lúc nãy bị chuột rút nên chân mềm nhũn ra , không còn chút sức lực ngã xuống bể bơi, cô hét lên thất thanh.
Mộc Du Dương giật mình lập tức đưa tay kéo cô lại. Ai ngờ đã muộn, hai người rơi song song chìm vào bể bơi.
Vừa từ cõi chết trở về, Phương Tiểu Ngư lúc này không còn chút khí lực, không cách nào tự thoát thân.
Mộc Du Dương nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô và đẩy cô lên bờ rồi mình mới từ từ bước lên.
Phương Tiểu Ngư lần này được cứu trong thời gian ngắn nên không hốc nhiều nước, chỉ ho khan nhỏ vài tiếng.
Mộc Du Dương bình tĩnh trở lại, khó chịu trách mắng: “Cô là lợn sao? Đi đường cũng không đi được nữa! ”
Phương Tiểu Ngư vừa ho vừa trả lời: “Không phải đều tại anh sao? Nói người ta đến khó nghe như vậy! ”
Mộc Du Dương giận dữ đập tay lên mặt nước một cái: “Cô cũng không phải cũng mắng chửi tôi sao? Hơn nữa cô cũng là loại phụ nữ chẳng ra sao, ăn mặc cứ như không mặc gì cả! ”
Nghe những lời này, Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào mặt anh, tức đến nói không ra lời.
Lần rơi xuống nước ban nãy đã khiến cho Mộc Du Dương thoát khỏi dục vọng, hồi phục lý trí, hồi phục sự lạnh nhạt mà anh dành cho Phương Tiểu Ngư.
Thấy được sự tổn thương trên mặt cô, anh thậm chí có một chút khoái cảm của sự trả thù. Anh nói: “Cô không sợ người khác nhìn thấy à? À mà cũng đúng, cô là cô muốn để đàn ông nhìn thấy, quả là phóng đãng thật! ”
Sau một giây, Phương Tiểu Ngư liền cho Mộc Du Dương một cái tát.
Cái tát của Phương Tiểu Ngư là dùng hết sức để đánh nhưng vì cơ thể yếu đuối nên đối với Mộc Du Dương mà nói, cái tát này chẳng có chút sát thương, thậm chí không thể làm đầu của anh chuyển động.
Nhưng lại thành công chọc giận anh.
Ánh mắt thấu đến tận xương tủy người khác của anh chằm chằm hướng về Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy chột dạ nhưng cũng ráng sức nhìn lại anh với chút hờn dỗi.
Mộc Du Dương dùng sức đưa tay nắm lấy cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên, nói từng câu từng chữ: “Cô tưởng cô là cái gì mà dám mạo phạm vào người Mộc Du Dương tôi. Cô bất quá chỉ là một con đàn bà thấp hèn, đừng làm càn quá! ”
Phương Tiểu Ngư bị anh bóp chặt đến đau nhức, không sức phản kháng, nước mắt tuôn trào nhưng vì lòng tự trọng của bản thân, không cam lòng yếu thế, cô nói: “Tôi làm càn đấy, anh làm gì tôi?! ”
Nộ khí thiêu đốt hoàn toàn mắt Mộc Du Dương, anh hung hăng cười lạnh nhạt: “Được, được lắm. Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy.”
Anh dùng sức gạt cằm Phương Tiểu Ngư xuống, tiến đến ôm lấy cô, cưỡng ép khiêng cô vào trong biệt thự.
Phương Tiểu Ngư hữu khí vô lực mà đánh vào người anh la hét: “Anh bỏ tôi ra, anh muốn làm gì ?! ”
Mộc Du Dương thô bạo ném cô lên giường. Vì quá dùng sức nên Phương Tiểu Ngư bị ngã đến đau hết cả người.
Không đợi cô phản ứng, Mộc Du Dương liền ấn người lên trên, hết sức đè cô xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn làm gì à? Hừ, tôi muốn hành hạ cô! ”
Vừa nói, một bàn tay lớn đã nắm chặt, lôi tuột bộ áo tắm thiếu vải trên người Phương Tiểu Ngư xuống.