Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30299

Dù sao Phương Tiểu Ngư trước nay không phải kiểu người mồm mép nên thật sự không chịu nổi mấy lời này.

Mộc Du Dương cũng khó chịu như cô, anh khẽ cau mày, dắt tay Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cùng bước vào trường.

Buổi lễ diễn ra rất thuận lợi, sau khi ban lãnh đạo phát biểu xong còn mời Mộc Du Dương lên sân khấu phát biểu.

Sau đó là đến tiết mục trao quà tốt nghiệp của các em học sinh. Phương Tiểu Ngư đã cẩn thận chuẩn bị rất nhiều món quà xinh xắn, bảo Lạc Bảo Nhi mang quà tặng cho các bạn.

Lạc Bảo Nhi đương nhiên cũng nhận lại rất nhiều quà từ bạn bè, cậu bé vui vẻ ôm đống quà nhảy tung tăng.

Phương Tiểu Ngư đang cười tươi như hoa nhìn Lạc Bảo Nhi thì chợt thấy cậu bé không nhảy nữa.

Vẻ mặt cậu chợt trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có hơi đỏ lên.

Phương Tiểu Ngư bèn nhìn theo ánh mắt của con trai, trông thấy một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc một bộ váy hoa, trông cực kì đáng yêu hệt như một nàng tiên hoa.

Lạc Bảo Nhi đặt quà xuống đất, bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư khẽ nói: “Mẹ ơi, mẹ trông chừng số quà này cho con một chút được không? Con muốn qua nói chuyện với bạn, sẽ quay lại ngay!”

Phương Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Được rồi, con đi đi!”

Lạc Bảo Nhi vui vẻ bước đi về phía cô bé nọ.

Đến trước mặt cô bé, Lạc Bảo Nhi chợt gãi gãi đầu rồi ngượng ngùng nói: “Nhị Nhị, chào bạn.”

Cô bé tên là Nhị Nhị kia liền mỉm cười đáp: “Lạc Lạc, chào bạn.”

Bé gái ấy tên là Ôn Nhị, là người mà Lạc Bảo Nhi thầm quý mến, nhưng Lạc Bảo Nhi lại cứ luôn ngượng ngùng không nói ra. Hôm nay là ngày cuối cùng ở trường mẫu giáo, Lạc Bảo Nhi cảm thấy nếu không nói với cô thì sau này chắc sẽ không còn cơ hội nữa, thế nên cậu mới lấy hết can đảm bước đến chủ động chào hỏi.

Lạc Bảo Nhi rõ ràng không ngờ Ôn Nhị cũng biết tên mình, mặt lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp hỏi: “Nhị… Nhị Nhị, sao bạn biết mình tên là Lạc Lạc?”

Ôn Nhị cười đáp: “Vì tên của bạn lúc nào cũng có trên bảng bé ngoan! Sau đó mình thấy các bạn đều gọi bạn như thế nên mình mới biết!”

Lạc Bảo Nhi lấy hết can đảm hỏi: “À… Nhị Nhị, sau này chúng ta có thể làm bạn không?”

Ôn Nhị gật đầu: “Ừ, đương nhiên là được!”

Lạc Bảo Nhi nói tiếp: “Vậy bạn có thể cho mình số điện thoại của bạn không? Mình muốn gọi điện cho bạn!”

Ôn Nhị mỉm cười lấy giấy bút ra viết số điện thoại của mình đưa cho Lạc Bảo Nhi.

Lạc Bảo Nhi nhận được mảnh giấy liền cất ngay vào túi áo như giấu bảo bối.

Phương Tiểu Ngư đứng cách đó không xa nghe được cuộc nói chuyện ấy, chứng kiến tất cả thì cười không khép được miệng.

Thì ra Lạc Bảo Nhi của cô đã lớn thế này rồi, bây giờ còn có cả người mà mình thích, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy có hơi xúc động.

Đang suy nghĩ, cô chợt trông thấy phía xa có một người đi đến, hình như là… Ôn Minh Nguyệt?

Ôn Minh Nguyệt bước đến bên cạnh Ôn Nhị, cúi người nói gì đó vào tai cô bé, Ôn Nhị liền chào tạm biệt Lạc Bảo Nhi.

Cô bé đó sao lại đi chung với Ôn Minh Nguyệt? Rốt cuộc có quan hệ gì với Ôn Minh Nguyệt đây?

Vừa trông thấy Ôn Minh Nguyệt, Phương Tiểu Ngư liền nghĩ đến Tống Đình Hi, bởi vì bây giờ Ôn Minh Nguyệt là vợ của anh.

Bé gái này cũng họ Ôn, nếu thật sự có quan hệ gì đó với Ôn Minh Nguyệt thì Phương Tiểu Ngư có lẽ phải ngăn không cho Lạc Bảo Nhi tiếp xúc với cô bé rồi.

Nếu không, sau này lại chạm mặt Tống Đình Hi thì cô thật sự không biết phải làm sao. Bởi vì trong lòng cô luôn cảm thấy có một sự áy náy dành cho anh.

Ôn Minh Nguyệt dắt Ôn Nhị ra khỏi cổng trường, tài xế liền lái xe chở họ về nhà họ Tống.

Vừa vào đến cửa, Ôn Minh Nguyệt đã hỏi: “Nhị Nhị, bé trai vừa rồi là ai thế?”

Ôn Nhị nói: “Mẹ, bạn ấy tên là Phương Thiên Lạc, lúc trước con không quen bạn ấy, nhưng vừa rồi bạn ấy nói muốn làm bạn với con, cho nên con đã đồng ý.”

Ôn Minh Nguyệt giật mình. Phương Thiên Lạc? Đó không phải là con trai của Phương Tiểu Ngư sao?

Phương Tiểu Ngư… Vừa nhắc đến cái tên ấy, trong lòng Ôn Minh Nguyệt liền dâng lên một nỗi cay đắng.

Cô và Tống Đình Hi kết hôn cũng đã gần một năm rồi, nhưng trong suốt một năm qua, Tống Đình Hi chưa bao giờ động vào người cô, ngay cả khi cùng ngủ chung trên một chiếc giường thì anh cũng không thèm đoái hoài gì đến cô.

Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Phương Tiểu Ngư mà thôi.

Trước đây, cô từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần cô chịu cố gắng thì nhất định sẽ có cách lay động được trái tim Tống Đình Hi.

Dù gì trái tim anh cũng không thể nào cả đời chỉ chứa bóng hình của một người con gái mình không có được mà không quan tâm đến người bên cạnh.

Nhưng cho đến lúc này, cô mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ chỉ là do cô tự ảo tưởng mà thôi. Tống Đình Hi chính là loại người cả đời sống trong hoài niệm, đối với tương lai, anh không hề có chút kì vọng nào.

Cô không hiểu, Phương Tiểu Ngư rốt cuộc tài ba đến đâu mà có thể không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể cướp đi cả cuộc đời Tống Đình Hi như thế.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Nhìn gương mặt dần lộ ra vẻ bi thương của Ôn Minh Nguyệt, Ôn Nhị liền đau lòng hỏi.

“Không sao, Nhị Nhị ngoan, con đi chơi đi, để mẹ một mình yên tĩnh một chút.”

Ôn Nhị ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lên lầu.

Trong kí ức suốt một năm qua của cô bé, mẹ lúc nào cũng trông u sầu như thế, nhưng không bao giờ chịu nói ra nguyên nhân.

Mỗi lần mẹ buồn thế này, cô cũng chỉ biết buồn theo thôi.

Người ngoài đều không biết thật ra nhà họ Ôn ngoài cô con gái là Ôn Minh Nguyệt ra thì trên cô còn có một người anh trai nữa.

Anh trai của Ôn Minh Nguyệt từ bé đã ngoan ngoãn thông minh, lớn lên càng chứng tỏ mình là một người có tài năng kinh doanh xuất chúng.

Anh cô sống rất hạnh phúc, lấy được một người vợ dịu dàng xinh đẹp, kết hôn không lâu thì sinh được một cô con gái đáng yêu.

Nhưng có lẽ trời kị người tài, sau khi con gái ra đời không bao lâu thì anh chị của Ôn Minh Nguyệt đều chết trong một tai nạn giao thông, để lại đứa con gái còn đang nằm trong nôi và ông bà Tống kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.

Ôn Minh Nguyệt xót thương anh chị, càng thương đứa cháu Ôn Nhị của mình còn bé mà đã mất cả bố lẫn mẹ, thế nên cô đã nhận Ôn Nhị làm con gái của mình.

Để không gây ra nỗi ám ảnh cho Ôn Nhị, từ bé nhà họ Ôn đã không bao giờ nhắc đến bố mẹ ruột của cô, thế nên Ôn Nhị luôn cho rằng Ôn Minh Nguyệt chính là mẹ ruột của mình.

Sau khi gả vào nhà họ Tống, Ôn Minh Nguyệt mới kể việc này cho họ, người nhà họ Tống rất thông cảm, đồng thời còn đồng ý giúp giấu việc này, cho cô dắt cả Ôn Nhị đến, cùng nhận Tống Đình Hi làm bố.

Thật ra, Tống Định Bang và Đặng Hân sở dĩ chấp nhận chuyện này là vì Ôn Minh Nguyệt sau khi gả vào nhà họ Tống thật sự đã giúp cho sự nghiệp Tống gia đi lên, trong chuyện này thì nhà họ Ôn có công lao rất lớn.

Còn Tống lão gia và Tống lão phu nhân thì lại là người yêu thương trẻ nhỏ, Ôn Nhị có thể trở thành con cháu nhà họ Tống, hai ông bà vui mừng còn không kịp nữa là!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK