Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30313

Mộc Du Dương ở bên cô cũng chỉ vì mới mẻ mà thôi. Bây giờ cảm giác mới mẻ đã qua đi, vậy nên anh lại quay về mới tình yêu đích thực của anh, An Ly.

Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Tiểu Ngư vô cùng khó chịu. Cô đờ đẫn nhìn về phía trước, không biết nên đi đâu.

Cô không muốn về nhà họ Mộc. Ở đó có quá nhiều dấu vết của Mộc Du Dương. Chỉ cần nhìn thấy những thứ có liên quan đến anh, trong lòng cô sẽ thấy khó chịu.

Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên tay cô bị kéo lại.

Cô lạnh nhạt nhìn ra sau thì thấy khuôn mặt buồn bã và lo lắng của Mộc Du Dương.

“Tiểu Ngư, em nghe anh nói.”

Phương Tiểu Ngư cười lạnh lùng, cố gắng giằng khỏi tay anh. Bây giờ điều cô không muốn nghe nhất chính là sự giải thích của anh.

Tối hôm đó anh và An Ly ở cùng nhau cả một đêm. Tối nay cô lại gặp họ ôm nhau trong phòng riêng của khách sạn.

Anh đã phản bội cô, phản bội hôn nhân của họ. Nếu người anh yêu là An Ly thì cuộc hôn nhân này không cần thiết tiếp tục nữa.

“Mộc Du Dương, chúng ta ly hôn đi!” Cô hét lên.

Sau đó anh liền ôm chặt cô vào lòng.

“Không! Không được!” Dường như anh đang dùng toàn bộ sức lực để ôm lấy cô.

“Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!” Phương Tiểu Ngư giãy giụa kịch liệt, nghẹn ngào hét lớn: “Nếu anh đã yêu cô ta, vì sao còn cưới tôi? Mộc Du Dương! Anh là tên dối trá, tham lam!”

Từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt áo sơ mi của Mộc Du Dương. Nhưng anh không hề để tâm, chỉ muốn ôm cô càng thêm chặt hơn.

“Người anh yêu chỉ có mình em, không hề có ai khác!” Mộc Du Dương nói một cách kiên định và nghiêm túc, muốn cô tin những điều anh nói đều là thật lòng.

Anh rất sợ, rất sợ chỉ một giây nữa thôi anh sẽ mất cô.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi em. Tha thứ cho anh đi được không?” Trong giọng nói của anh tràn ngập cầu xin, anh hạ mình xuống khiến bản thân còn không bằng một hạt cát, chỉ để cầu xin sự tha thứ từ cô.

Phương Tiểu Ngư căn bản không nghe lọt lời nào từ anh. Cô liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng bất kể cô làm thế nào cũng không vùng ra được.

Cô từ bỏ giãy gụa, để mặc anh ôm cô vào lòng.

Qua một lúc lâu, anh đột nhiên bế cô lên, đi về phía xe anh cách đó không xa.

Anh đặt cô lên băng ghế sau, sau đó bản thân anh cũng chen vào. Trong không gian nhỏ hẹp, anh đè lên người cô, khiến cô chẳng thể động đậy.

“Anh muốn làm gì?” Phương Tiểu Ngư giận dữ hỏi.

“Anh muốn em!” Anh thấp giọng nói, cảm thấy bản thân mình như một tên cặn bã. Ở dưới tình huống này mà anh lại muốn cô.

“Cút! Mộc Du Dương, không phải anh thích An Ly sao? Không phải anh yêu cô ta à? Không phải anh thích qua đêm với cô ta ở khách sạn ư? Vậy anh đi tìm cô ta đi, đừng ở đây làm tôi ghê tởm nữa!”

Chỉ cần nghĩ đến Mộc Du Dương cũng từng thân mật như thế với An Ly, Phương Tiểu Ngư đã cảm thấy buồn nôn.

“Nhưng... anh chỉ muốn một mình em.” Anh vừa nói vừa cởi áo của cô ra vứt sang một bên.

Anh mặc kệ cô phản kháng, cúi đầu xuống hôn lên khuôn ngực mềm mại của cô. Động tác của anh rất dịu dàng, khiến cô không ngừng thở dốc.

Phương Tiểu Ngư thấy bản thân đang ngày càng trầm mê, trong lòng rất buồn phiền. Mặt cô cũng càng ngày càng đỏ. Cô muốn lấy tay đẩy anh ra, nhưng tay cô đã bị anh giữ chặt.

Anh cứ luôn như thế, sức lực luôn lớn hơn cô, khiến cô không thể chống cự, mặc anh làm bậy. Còn cô sau mỗi lần bị ăn sạch sẽ đều chẳng thể trả đũa.

“Mộc Du Dương, tôi hận anh!”

Lời cô nói ra, anh không hề nghe rõ, chỉ say mê với ngực của cô, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó.

Dần dần cô cũng đắm chìm cùng anh. Anh dời địa điểm tấn công từ ngực sang môi cô. Sau một hồi phản kháng, cuối cùng cô cũng quấn quýt môi lưỡi cùng anh, hơi thở của cả hai càng lúc càng dồn dập.

Anh cởi xuống mảnh vải cuối cùng trên người cô, đặt tay vào nơi riêng tư nhất của cô. Tiếng thở của cô ngày càng đê mê, cuối cùng anh cũng không thể khống chế bản thân mà đem thứ cực nóng vào trong cơ thể cô.

Sau một hồi mây mưa, Phương Tiểu Ngư mệt mỏi ngủ thiếp đi trên băng ghế sau.

Mộc Du Dương nhìn phong cảnh bên ngoài trầm tư một lúc lâu, sau đó hôn lên môi cô, giúp cô mặc lại quần áo tử tế, sau đó anh vòng ra băng ghế trước, khởi động xe về nhà họ Mộc.

Sau khi đến nhà, anh bế Phương Tiểu Ngư vẫn còn ngủ ra khỏi xe. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn làm Phương Tiểu Ngư thức giấc.

Cô lập tức thấy xấu hổ nên nói nhỏ: “Thả em xuống, em tự đi được.”

Mộc Du Dương cười cười, nhẹ nhàng thả cô xuống. Hai người cùng bước vào nhà.

Lúc quản gia nhìn thấy Mộc Du Dương thì đầu tiên là giật mình, sau đó khi thấy Phương Tiểu Ngư mặt mũi đỏ bừng đi vào thì ông đã hiểu.

Ông nói một cách chân thành: “Đại thiếu gia, cậu về là tốt rồi. Cậu phải xin lỗi thiếu phu nhân nhiều vào, để cô ấy bớt giận.”

Mộc Du Dương gật đầu, cùng Phương Tiểu Ngư ngồi xuống sô pha. Đang chuẩn bị hỏi xem Lạc Bảo Nhi đã ngủ chưa thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ trên lầu hai.

Lạc Bảo Nhi mặc bộ đồ ngủ in hình Sponge Bob, đáng yêu hết mức. Cậu nhóc lạch bạch chạy xuống từ lầu hai rồi nhào vào lòng Mộc Du Dương.

“Bố! Bố về rồi!” Lạc Bảo Nhi vui vẻ nói.

Mộc Du Dương mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, Lạc Bảo Nhi có nhớ bố không?”

Lạc Bảo Nhi thành thật gật đầu, lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là nhớ! Lạc Bảo Nhi nhớ bố lắm. Không chỉ có Lạc Bảo Nhi nhớ bố đâu, đến mẹ tối nào cũng trốn trong phòng ngủ khóc đấy. Bố, so với Lạc Bảo Nhi, mẹ chắc chắn còn nhớ bố hơn nữa kìa.”

Mộc Du Dương đau lòng quay đầu qua nhìn Phương Tiểu Ngư.

Cô cúi thấp đầu, không để anh nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô.

“Xin lỗi.” Anh nhẹ giọng nói ba từ ấy với cô, cho dù biết ba từ này cũng không mang tác dụng gì quá lớn.

Lạc Bảo Nhi dụi đầu vào cổ Mộc Du Dương nói: “Bố, bố có thể hứa với Lạc Bảo Nhi về sau không chọc cho mẹ tức giận nữa không? Mẹ thật sự rất yêu bố. Lần nào cũng chỉ có bố mới có thể làm cho mẹ tức giận và buồn bã như thế.”

Mộc Du Dương gật đầu trả lời: “Xin lỗi Lạc Bảo Nhi. Bố cũng không biết lúc nào sẽ chọc giận mẹ, nhưng bố hứa với con, về sau bố sẽ cố gắng, sẽ chú ý hơn nữa. Nếu sau này bố lại chọc mẹ giận, vậy thì con cứ trừng phạt bố là được.”

Lạc Bảo Nhi gật đầu tiếp tục nói: “Đã khuya lắm rồi, bố mẹ cũng mau đi ngủ đi.”

Mộc Du Dương gật đầu, bế Lạc Bảo Nhi lên lầu hai. Khó khăn lắm mới dỗ được Lạc Bảo Nhi ngủ, lúc này anh mới quay lại phòng mình.

Anh nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi phu nhân đại nhân, tối nay anh có thể ngủ bên cạnh em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK