Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30251

Đối với Phương Tiểu Ngư mà nói thì hôm nay là một ngày trọng đại.

Mấy ngày trước, có hai khách hàng lớn đến công ty, chọn Phương Tiểu Ngư làm người thiết kế trang phục cho họ. Nghe nói chồng của hai quý bà này đều là quan chức cấp cao, họ lặn lội từ thủ đô đến tận đây là vì muốn được mặc trang phục do chính tay Phương Tiểu Ngư thiết kế.

Thế nên Lương Vệ Lễ đã sắp xếp cho cô gặp mặt họ hôm nay. Lúc này, Phương Tiểu Ngư đang trang điểm, chuẩn bị đến nhà hàng gặp họ. Cô là nhà thiết kế chủ bài của Mirandas, thế nên lần đầu gặp phải để lại cho khách hàng một ấn tượng thật tốt.

Đến nhà hàng thì trông thấy hai phu nhân ấy đã chờ sẵn rồi.

Hai quý bà này trên mình đều khoác áo khoác cực kì sang trọng, một trắng một đen, màu sắc khác nhau nhưng đều toát ra sự cao quý. Họ trang điểm rất kĩ, dưỡng da cũng rất tốt, trông chỉ như mới hơn ba mươi, nhưng thật ra cả hai đều đã bốn năm mươi tuổi rồi.

Phu nhân khoác áo màu đen họ Trương, thân hình hơi phốp pháp. Còn phu nhân khoác áo màu trắng họ Lý, dáng người lại rất gầy gò, tuy nhiên lại toát ra vẻ đẹp mong manh.

Phương Tiểu Ngư bước lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh họ.

“Chào hai bà.”

Cô mỉm cười chìa tay ra, muốn lịch sự bắt tay họ.

Nhưng bà Trương và bà Lý không mảy may động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó bà Trương mới khẽ nói: “Cô là Phương Tiểu Ngư à?”

Giọng điệu của bà ta rất khinh bỉ, ánh mắt cũng vô cùng mỉa mai, bọn họ rõ ràng đang xem thường cô.

Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng rụt tay lại, gật đầu nói: “Vâng, thưa bà Trương…”

“Chúng tôi nghe nói những bộ trang phục do cô thiết kế rất được yêu thích, thế nên mới chạy đến tận đây muốn cô thiết kế một bộ lễ phục, không có vấn đề gì chứ?”

Phương Tiểu Ngư cảm thấy giọng điệu của bà Trương này không thân thiện một chút nào, hoàn toàn không giống như khách hàng đến đặt trang phục mà giống như chủ nợ đến đòi nợ vậy.

Nhưng cho dù khó chịu trong lòng, cô cũng phải cố nhịn.

Khách hàng là thượng đế, trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, nhất định phải nhẫn nhịn!

Cô cố gắng mỉm cười trả lời: “Không thành vấn đề, thưa bà, tôi cần lấy số đo của hai bà trước, sau đó hai bà cho tôi biết hai bà muốn lễ phục thế nào, sở thích ra sao, rồi dùng cho trường hợp gì nữa, cứ nói hết với tôi, có thể tôi mới thiết kế ra được bộ trang phục khiến hai bà hài lòng.”

Bà Trương liền nói: “Những bộ trang phục trước đây cô thiết kế tôi đều đã xem cả rồi, tay nghề cũng không quá nổi trội, cũng bình thường thôi.”

Nếu chỉ bình thường thôi thì bà chạy đến tận đây nhờ tôi thiết kế làm gì?

Phương Tiểu Ngư mắng thầm trong bụng.

Bà Lý từ nãy vẫn ngồi yên bây giờ bắt đầu có động tĩnh, bà ta nhướn mắt nhìn Phương Tiểu Ngư một lượt rồi nói bằng giọng khó chịu: “Tôi còn tưởng nhà thiết kế lừng danh là thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này thôi.”

Chỉ thế này thôi?

Nói thế là ý gì?

Câu nói này đã xúc phạm đến cô! Cả người Phương Tiểu Ngư bắt đầu run lên, cô không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói.

“Bà Lý, tôi không hiểu bà nói câu ấy có ý gì, nhưng chúng ta hiện giờ là đang giao dịch. Bà trả tiền cho tôi, tôi thiết kế trang phục cho bà. Hôm nay chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi không hiểu tại sao bà lại có ý thù ghét tôi như thế. Nếu bà đã không muốn thiết kế thì có thể rời khỏi đây ngay!”

“Lẽ nào tôi nói sai sao? Tôi còn tưởng nhà thiết kế chủ bài của Mirandas phải là một người rất có cá tính, nào ngờ lại là một ả gái nhà quê thế này.”

Bà Lý này ăn nói đúng là khó nghe quá.

Phương Tiểu Ngư hôm nay đã trang điểm kĩ lưỡng, tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng dù gì cũng là một mỹ nhân rạng ngời, không ngờ lại bị bà ta nói là ả gái nhà quê!

Phương Tiểu Ngư giận dữ quát: “Bà muốn thiết kế thì tôi sẽ thiết kế, còn không thì mau cút đi! Nếu đã xem thường tôi thì đừng có đến tìm tôi, đi mà tìm người khác đi! Đi thong thả nhé, tôi không tiễn!”

Cô vì nể mặt Lương Vệ Lễ, nể mặt Mirandas nên mới không bỏ đi.

Hai người này đã kí hợp đồng với công ty rồi, đã trả luôn cả tiền đặt cọc, nếu bây giờ cô mà bỏ đi thì công ty sẽ phải gánh cái tội vi phạm hợp đồng thay cô.

Bà Lý không ngờ Phương Tiểu Ngư lại nóng tính như thế, bà ta vốn định chuẩn bị sẵn rất nhiều lời khó nghe để mỉa mai cô, nhưng lúc này không dám nói ra nữa.

Nhìn bộ dạng này, nếu bà ta mà nói ra thì e là Phương Tiểu Ngư sẽ lao vào đánh bà ta một trận không chừng.

Bà Trương thấy tình hình có vẻ không ổn, liền mở miệng nói: “Cô Phương, bà Lý trước nay nói chuyện đều như thế cả, bà ấy không phải muốn chống đối cô đâu, cô đừng để bụng nhé. Thế này đi, bây giờ cô lấy số đo của chúng tôi đi. Còn về yêu cầu và những thứ mà cô muốn biết, chúng tôi đều đã in vào tài liệu này cả rồi, cô cứ cầm về là được.”

Vừa nói bà ta vừa lấy một tập tài liệu từ trong túi ra đưa cho Phương Tiểu Ngư.

Phương Tiểu Ngư chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này, thế nên liền lấy hộp dụng cụ ra bắt đầu đo đạc cho họ.

Thật ra mấy việc lấy số đo này vốn không phải là việc nhà thiết kế phải làm, mà thường do nhân viên chuyên phụ trách lấy số đo thực hiện. Nhưng Phương Tiểu Ngư thì lại khác, cô nhiệt tình muốn tự mình đo đạc cho khách hàng, bởi vì việc này sẽ giúp cô hiểu rõ được cơ thể khách hàng có những ưu khuyết điểm nào, từ đó giúp cô thiết kế ra được một bộ trang phục thật phù hợp với họ.

Sau khi đo xong, Phương Tiểu Ngư lập tức rời khỏi nhà hàng.

Lúc đầu, tâm trạng của cô vốn đang rất vui, nhưng bây giờ thì lại cảm giác như có mây đen ngang đầu.

Vừa vào văn phòng, cô đã va ngay phải một thân hình rắn chắc.

“Ai đấy?” Cô đưa tay xoa xoa cái trán đau điếng của mình, có hơi khó chịu ngẩng đầu lên.

Mộc Du Dương mỉm cười cúi đầu hỏi: “Ai chọc em thế? Làm gì mà nổi nóng vậy?”

Thấy người ấy là Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư càng giận hơn, lập tức đuổi anh đi: “Anh chạy đến chỗ tôi làm gì? Anh không cần đi làm à? Đến cũng không báo trước một tiếng, muốn thừa cơ tôi không có ở đây mà trộm đồ của tôi à?”

Mộc Du Dương dở khóc dở cười, anh đường đường là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên mà lại bị cô xem là tên trộm ranh thế này.

Em mới là tên trộm đấy, đột nhiên xông vào đời anh rồi trộm mất trái tim anh, giờ anh không lấy lại được nữa rồi.

Mộc Du Dương không chịu đi mà bước đến trước mặt cô, kéo cô vào lòng, “Tiểu Ngư, rốt cuộc làm sao thế?”

Phương Tiểu Ngư lừ mắt với anh, “Không cần anh lo. Một nhân vật lớn như anh mà cũng biết quan tâm nỗi khổ của dân thường như tôi sao?”

Chỉ đi làm thôi mà bị chọc giận thế này, khi không lại bị khách hàng xem thường, dù là ai cũng đều sẽ thấy không vui.

Mộc Du Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải khách hàng vừa rồi đã nói gì với em không?”

Phương Tiểu Ngư hơi ngẩn người, “Sao anh biết?”

Là Lương Vệ Lễ đã báo cho anh biết.

Vừa rồi khi anh đến tìm Phương Tiểu Ngư, Lương Vệ Lễ đã nói cho anh biết Phương Tiểu Ngư đã đi gặp khách hàng quan trọng.

Anh vô tình nhìn thấy thông tin của hai khách hàng ấy ở chỗ Lương Vệ Lễ, cảm thấy có điều mờ ám, nhưng không nói ra được rốt cuộc bất ổn ở chỗ nào.

“Hai người phụ nữ đó, tốt nhất em đừng nên tiếp cận.” Mộc Du Dương khẽ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK