Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30118

Phương Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Đình Hi, anh biết lý do vì sao hôm nay em đi tìm Mộc Du Dương đúng không?”

Tống Đình Hi ừ một tiếng.

Hôm nay khi Phương Tiểu Ngư vừa bước ra khỏi Trang phục Đại Duyệt thì liền biến mất dạng, anh chẳng thể nào tìm được. Anh thử đến trước cửa Thịnh Thế Mộc Thiên tìm cô, không ngờ cô lại ở đó.

Phương Tiểu Ngư cười đau khổ: “Đình Hi, trước tiên em muốn nói tiếng xin lỗi anh. Tại vì em mà ảnh hưởng đến sự hợp tác của Đại Duyệt và Louise.”

Tống Đình Hi giật mình. Anh dừng xe vào bên đường, chăm chú nhìn vào mặt cô, “Tiểu Ngư, em nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Hợp đồng với Trang phục Đại Duyệt và em chẳng có liên quan gì….”

“Anh nghe em nói hết đã.” Phương Tiểu Ngư cắt lời Tống Đình Hi, tiếp tục nói: “Đây đúng là lỗi của em, Mộc Du Dương vì ghét em, biết em làm việc cho Louise nên đã cố tình chèn ép Louise, cướp đi hợp đồng với Đại Duyệt.”

Tống Đình Hi nhìn bộ dạng tự trách bản thân của cô mà lòng anh đau thắt. Anh hạ giọng an ủi: “Tiểu Ngư, đây thật sự chẳng liên quan gì đến em cả. Em đến Louise làm việc là may mắn lớn nhất với anh. Hợp đồng gì đó với Trang phục Đại Duyệt, anh không quan tâm. Điều anh quan tâm cũng chỉ có em mà thôi.”

Phương Tiểu Ngư trầm ngâm, cô không ngờ anh lại nói vậy, càng không ngờ tình cảm mà anh dành cho cô lại sâu đậm đến thế.

Nhưng đáng tiếc, cô vô phước không thể nhận lấy tấm chân tình này.

Phương Tiểu Ngư nói: “Đình Hi, xin lỗi, trong lòng em, anh vẫn mãi là người bạn tốt.”

Đúng vậy, anh là bạn tốt, luôn luôn là như vậy, mãi mãi sau này cũng là như vậy.

Tống Đình Hi đè nén sự chua xót trong lòng mình, nói: “Tiểu Ngư, dù đã thế này thì em cũng không thể khẳng định chuyện này là do Mộc Du Dương làm. Không bằng không chứng chúng ta không nên đổ oan cho anh ta.”

Phương Tiểu Ngư thành thật suy nghĩ lại thì cảm thấy lời anh nói rất có lý.

Lúc nãy đầu cô nóng quá nên nhất thời suy nghĩ cực đoan rồi.

Nghĩ đến lời Mộc Du Dương lúc nãy thật sự không giống nói dối.

Hơn nữa, anh cũng đâu cần thiết phải nói dối với cô. Anh đường đường là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, không cần phải lừa gạt một nhân vật thân phận thấp bé như cô.

Cô lẩm bẩm: “Nói vậy, lẽ nào thật sự là do người khác làm? Nhưng mà... còn ai lại muốn nhắm vào Louise? Hay là họ muốn nhắm vào mình?”

Tống Đình Hi suy nghĩ lắm cũng không nghĩ ra được gì thêm nên chỉ đành nói: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết ai là người làm ra chuyện này. Nhưng có thể khẳng định vị trí của nhân vật này ở Gloria là không thấp, nếu không, hắn không thể có đủ quyền hạn làm ra chuyện này.”

Phương Tiểu Ngư gật đầu, lòng thầm nghĩ dù đó là ai thì cô nhất định cũng phải lôi hắn ra cho bằng được.

Rất nhanh sau đó, xe đã đến trước cổng Louise, Phương Tiểu Ngư phi xuống xe chạy ngay vào văn phòng.

Tống Đình Hi vốn định đưa cô về nhà nghỉ ngơi nhưng cô khăng khăng đòi anh đưa đến công ty làm việc. Không thể lay chuyển được cô, Tống Đình Hi đành chấp nhận.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã bận rộn hết cả buổi chiều.

Đến giờ tan sở, Phương Tiểu Ngư đang chuẩn bị đến trường đón Lạc Bảo Nhi thì gặp Tống Đình Hi đang đợi ngoài cửa.

Không ngại ngùng, cô liền lên xe Tống Đình Hi. Hai người cùng nhau đến đón Lạc Bảo Nhi đi học về.

Trước cổng trường mẫu giáo có rất nhiều phụ huynh đứng đợi đón con em của mình. Tống Đình Hi và Phương Tiểu Ngư vừa đến đã gây không ít sự náo động.

Các phụ huynh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đó không phải là đại thiếu gia nhà họ Tống sao? Sao anh ta lại ở đây?”

“Đúng đấy. Anh ấy chưa có con, đến nhà trẻ làm gì nhỉ?”

“Nhìn người phụ nữ kế bên anh ta kìa. Đó không phải là người phụ nữ đã ở cạnh Mộc tổng tài lần trước sao?”

“Các người còn chưa biết gì à? Cô ta đã bị tổng tài Mộc vứt bỏ rồi, nghe nói lại dụ được đại thiếu gia nhà họ Tống. Thật là không đơn giản mà!”



Nghe thấy những lời khó nghe này, Phương Tiểu Ngư siết chặt nắm đấm của mình.

Cô không ngại người khác nói cô thế nào nhưng đây là ở trường học, cô sợ những lời đồn đại sẽ ảnh hưởng đến Lạc Bảo Nhi.

Đám phụ huynh này hiểu lầm cô như vậy, nếu biết Lạc Bảo Nhi là con trai cô, nói không chừng bọn họ sẽ bắt con họ xa lánh Lạc Bảo Nhi.

Nghĩ đến điều này, cô hùng dũng bước đến đám phụ huynh đó định tranh luận một phen thì bị Tống Đình Hi kéo lại, người anh quay về hướng đám phụ huynh đó.

Gương mặt thanh tú hiền hậu bình thường của anh giờ đây xuất hiện nộ khí, giọng đanh thép lạnh lùng: “Các người đến đón con hay là đến để làm tám chuyện?”

Đám phụ huynh giật mình run rẩy. Trong đó có một phụ huynh dũng cảm đứng ra, lí nhí: “Xin… Xin lỗi…. anh Tống. Những lời nói lúc nãy của chúng tôi nếu có gì đắc tội mong anh đại lượng bỏ qua cho chúng tôi.”

Lông mày đang nhíu chặt của Tống Đình Hi giãn ra chút, “Sau này đừng để tôi nghe thấy các người nói xấu Tiểu Ngư.”

Đám phụ huynh liên tục gật đầu, nhanh chóng đến cổng đón con mình về.

Lạc Bảo Nhi nắm tay cô giáo Trương bước ra.

Trong cả trường này, Lạc Bảo Nhi là đứa bé mà cô Trương thương yêu nhất. Mỗi lần tan học, cô Trương đều tự tay dắt cậu ra cổng.

Lạc Bảo Nhi nhìn thấy Phương Tiểu Ngư đứng trước cổng liền ba chân bốn cẳng chạy vào lòng Phương Tiểu Ngư, nũng nịu gọi: “Mẹ ơi!”

Khi Lạc Bảo Nhi ở trong vòng tay của mình, Phương Tiểu Ngư cảm giác vui mừng khó tả.

Cô cười nói với Lạc Bảo Nhi, “Lạc Bảo Nhi ngoan, nói gì với cô rồi về nào?”

Lạc Bảo Nhi quay đầu về hướng cô Trương, ngọt ngào hô to: “Tạm biệt cô!”

Tuy có chút nghi hoặc về lý do Phương Tiểu Ngư đổi người đàn ông đi bên cạnh nhưng cô Trương vẫn cười với Phương Tiểu Ngư và vẫy tay chào tạm biệt.

Trên đường về nhà, Lạc Bảo Nhi cứ luyên thuyên, xem ra hôm nay cậu đi học rất vui.

“Mẹ ơi, chúng ta đi ăn lẩu cay được không?” Lạc Bảo Nhi hỏi với vẻ mong đợi.

“Hả? Lại ăn cái này à?” Phương Tiểu Ngư có chút không vui. Tuy lẩu cay rất ngon nhưng ăn nhiều quá thì cũng không tốt cho sức khỏe.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt to tròn lấp lánh của Lạc Bảo Nhi như vậy, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Cô ra vẻ nghiêm khắc nói: “Thôi cũng được nhưng mỗi tháng chỉ được ăn một lần! Hôm nay ăn xong rồi thì tháng này không được ăn nữa nhé!”

Lạc Bảo Nhi vui vẻ gật đầu, một tay kéo Phương Tiểu Ngư, một tay kéo Tống Đình Hi, mặt tràn đầy hạnh phúc tiến về tiệm lẩu cay quen thuộc.

Lạc Bảo Nhi thích nhất là các món viên. Hôm nay Phương Tiểu Ngư cũng không quản thúc cậu lắm. Cô để cậu thoải mái ăn no bụng. Ăn xong, Lạc Bảo Nhi đi muốn không nổi, nũng nịu đòi Phương Tiểu Ngư bế.

Tống Đình Hi giật lấy tờ tính tiền trước mặt Phương Tiểu Ngư, một tay bế lấy Lạc Bảo Nhi, vui vẻ lái xe về nhà.

Đường về nhà yên lặng đến lạ, Lạc Bảo Nhi đã ngủ ở ghế sau.

Về đến biệt thự của Tống gia, vẫn chưa đến tám giờ tối.

Tống Đình Hi bế Lạc Bảo Nhi đang ngủ say ở ghế sau lên, cùng Phương Tiểu Ngư vào nhà.

Vừa vào nhà, Phương Tiểu Ngư liền trợn tròn mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK