Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30237
Mộc lão gia vui vẻ ngồi xuống ghế sô pha, Lạc Bảo Nhi cũng liền ngồi lên đùi ông, “Tiểu Ngư à, ông nghe Lạc Bảo Nhi nói con nấu cơm rất ngon, không biết ông có thể có được diễm phúc ăn cơm do chính tay con nấu không đây?”

Phương Tiểu Ngư lập tức nói: “Ông ơi, ông nói quá rồi. Nếu ông muốn ăn thì con sẽ đi nấu ngay, vừa hay con và Du Dương cũng chưa ăn cơm.”

Hai tiếng “Du Dương” phát ra từ miệng cô khiến trái tim Mộc Du Dương xao xuyến, cả người lâng lâng.

Nếu không phải có Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi ở đây thì anh đã lập tức lao vào “xử” cô rồi.

Phương Tiểu Ngư xuống bếp bắt đầu nấu nướng, Mộc Du Dương cũng vào giúp một tay.

Đường đường là Mộc đại tổng tài bình thường lạnh lùng băng giá, không ai dám đến gần, bây giờ lại vui vẻ đứng trong bếp rửa rau, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì không biết sẽ là trò cười cho bao nhiêu người.

Ngoài phòng khách vang lên tiếng cười đùa của Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi, họ đang diễn lại một tiết mục hài rất vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, bữa “đại tiệc” của Phương Tiểu Ngư đã được bày ra.

Nhìn các món ăn bày đầy trên bàn, cả Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi đều nuốt nước bọt ừng ực một cách khoa trương.

Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương cũng ngồi xuống, cả nhà bốn người bắt đầu vui vẻ ăn cơm.

Mộc lão gia chợt rưng rưng nước mắt nói: “Cái thằng nhóc Du Dương này, nếu không phải tại con gây chuyện thì chúng ta chẳng phải đã được hạnh phúc thế này từ lâu rồi sao?”

Ông cứ luôn trông ngày trông đêm, trông đến lúc Mộc Du Dương lấy vợ sinh con.

Nhất là từ sau khi Phương Tiểu Ngư xuất hiện, ông lại càng mong Mộc Du Dương sẽ rước được Phương Tiểu Ngư về nhà, như thế thì Mộc Du Dương không những có được một người vợ mà còn được tặng kèm thêm một đứa con trai xinh xắn đáng yêu nữa.

Mộc Du Dương không phản bác, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm trong bát.

Phương Tiểu Ngư nói: “Ông ơi, ông ăn nhiều vào, lát nữa bảo Du Dương đưa ông về.”

Mộc lão gia lập tức nói: “Không cần không cần, ông có đi cùng tài xế, lát nữa bảo tài xế chở về là được. Còn về Du Dương, sau này nó sẽ ở lại đây, làm phiền con quan tâm đến nó hơn!”

Mộc Du Dương thầm nghĩ, ông cụ này bây giờ mới nói được một câu dễ nghe đây.

Còn Phương Tiểu Ngư thì lại nghĩ, hóa ra Mộc lão gia hôm nay lặn lội sang tận đây là vì muốn nói đỡ cho Mộc Du Dương! Sợ cô không chịu nhận anh nên Mộc lão gia mới cố ý đến năn nỉ.

Cô đương nhiên không thể từ chối rồi.

Ăn cơm tối xong, Mộc lão gia về nhà, Mộc Du Dương rất chủ động đi tắm rồi leo lên giường ngủ.

Còn về đống hành lí trong phòng khách, Mộc Du Dương nói ngày mai sẽ bảo giúp việc qua dọn dẹp, sẵn tiện lau chùi lại nhà cửa luôn.

Trong một nhà hàng tây sang trọng, không khí lãng mạn, Tống Đình Hi cứ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình mà không biết phải nói gì.

Cô gái đang ngồi đối diện anh chính là người mà bố mẹ muốn anh phải lấy, Ôn Minh Nguyệt, thiên kim của nhà họ Ôn.

“À…” Tống Đình Hi cuối cùng cũng mở miệng: “Cô Ôn à, cho hỏi bình thường thì sở thích của cô là gì?”

Vừa hỏi xong thì Tống Đình Hi cảm thấy mình thật là ngốc. Một câu hỏi xã giao tầm thường như thế chắc chắn sẽ khiến cô ấy rất chán ghét.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao anh cũng không quan tâm. Nếu không phải bị bố uy hiếp thì anh cũng không thèm đến đây ngồi hẹn hò với Ôn Minh Nguyệt.

Không ngờ, Ôn Minh Nguyệt không những không chán mà còn cười nói: “Anh không cần phải khách sáo như thế, anh cứ gọi tôi là Minh Nguyệt đi, người thân bạn bè đều gọi tôi như thế cả. Bình thường tôi thích đi xem nhạc hội, đi xem phim, lâu lâu thì ra nước ngoài du lịch. Còn anh?”

Tống Đình Hi không trả lời mà nói thẳng: “Cô Ôn… Minh Nguyệt, tôi nói thật với cô vậy. Hôm nay sở dĩ tôi đến đây hoàn toàn là vì bố tôi đã dùng người con gái tôi yêu để uy hiếp tôi. Đúng thế, tôi đã có người mình yêu rồi, cho nên thật sự xin lỗi cô, tôi có thể không phải là đối tượng kết hôn với cô mà bố mẹ hai nhà mong muốn đâu.”

Ôn Minh Nguyệt mở to mắt, ngẩn người.

Nhưng chỉ một lát sau, cô mau chóng định thần lại, cố gượng cười nói: “Tôi rất vui vì anh đã thẳng thắn với tôi thế này. Không sao cả, nếu anh muốn đi thì bây giờ có thể đi rồi.”

Tống Đình Hi nói một câu xin lỗi rồi đứng dậy bỏ đi.

Để lại Ôn Minh Nguyệt một mình cô độc ngồi lại.

Buổi công bố sản phẩm mới của Mirandas diễn ra thuận lợi, Phương Tiểu Ngư là người phụ trách và đại diện sản phẩm đã phát biểu rất hay tại buổi họp báo.

Các sản phẩm mới vừa ra mắt thị trường đã lập tức rất hot, người ta đổ xô đến mua.

Bây giờ, việc có thể sở hữu được một bộ trang phục của Mirandas đã trở thành một việc đáng tự hào. Cái tên Mirandas cũng trở thành một danh từ chỉ sự xa hoa, rất được giới thượng lưu ưa chuộng.

Cùng lúc này, buổi công bố sản phẩm của Louise cũng diễn ra, các sản phẩm mới cũng được tung ra thị trường. Nhưng do những bộ trang phục của Mirandas quá hot nên doanh số của Louise thấp một cách thảm hại.

Tống Định Bang bắt đầu lo lắng, liền lệnh cho phòng thiết kế của Louise phải tăng ca mau chóng làm một đợt sản phẩm mới. Đồng thời, ông ta cũng không tiếc bỏ ra tiền của để thuê người mẫu diễn viên nổi tiếng về làm người đại diện sản phẩm, nhưng kết quả vẫn không được như mong muốn.

Tống Định Bang lo lắng như kiến bò trên chảo lửa. Hiện giờ Louise đã là một công ty lớn của tập đoàn Tống Thị, nếu Louise mà thất bại thì tương lai của cả tập đoàn Tống Thị sẽ rất thê thảm.

Tống Định Bang nghĩ bao nhiêu cách, làm bao nhiêu việc nhưng cũng đều vô ích, bây giờ ông ta thật sự không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc này thì nhà họ Ôn lại gọi điện đến, nói có thể giúp ông ta giải được bài toán khó trước mắt, nhưng điều kiện là Tống Đình Hi phải mau chóng kết hôn với Ôn Minh Nguyệt.

Đêm đó Tống Đình Hi đã nghe lời, chịu đến gặp thiên kim nhà họ Ôn, nhưng sau đêm đó thì bên nhà họ Ôn lại chẳng có chút tin tức gì, cũng không nói gì về tiến độ hẹn hò của hai người.

Không ngờ bây giờ nhà họ Ôn lại gọi điện đến, bảo Tống Đình Hi phải lấy Ôn Minh Nguyệt, hơn nữa phải thật nhanh chóng.

Vì nhà họ Tống, Tống Định Bang lập tức đồng ý.

Ông ta quyết định bảo Tống Đình Hi phải lấy Ôn Minh Nguyệt, chậm nhất là vào tháng sau.

“Bố, con đã nói rồi, con tuyệt đối sẽ không lấy cô ấy đâu!”

Trong phòng khách, Tống Đình Hi đang hét lên với Tống Định Bang. Anh cuối cùng cũng nổi giận, không thể chịu đựng nổi nữa. Suốt thời gian vừa qua, bố mẹ anh ngày nào cũng tẩy não anh.

Tống Định Bang cũng nổi giận. Ông ta vốn định sẽ nhỏ nhẹ khuyên nhủ con trai, nếu con trai đồng ý thì thật là tốt.

“Con không lấy con bé ấy không phải là vì Phương Tiểu Ngư sao? Nếu con đã quan tâm cô ta như thế thì bố sẽ khiến cô ta mãi mãi biến mất khỏi thế gian này! Bố không tin sau khi cô ta chết rồi mà con vẫn cứ nhất quyết phải lấy cô ta!”

Tống Đình Hi nói như đinh đóng cột: “Bố, nếu bố thật sự ra tay với Tiểu Ngư thì bố giết luôn cả con đi! Cả đời này con chỉ lấy Tiểu Ngư thôi! Con sẽ không thể nào lấy Ôn Minh Nguyệt, bố từ bỏ suy nghĩ đó đi!”

Dứt lời, Tống Đình Hi quay người bước thẳng ra ngoài.

Căn nhà này thật sự quá áp bức ngột ngạt, anh không muốn ở lại một phút nào nữa!

Tống Đình Hi lái xe rất nhanh, khung cảnh hai bên đường vùn vụt chạy ra sau. Anh cứ thế chạy thẳng về phía trước, cũng không biết là mình sẽ đi đâu.

Chạy mãi chạy mãi, cuối cùng lại đến dưới lầu nhà Phương Tiểu Ngư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK