Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30240
Lương Vệ Lễ uất ức trả lời: “Khi đó du thuyền vừa lắc một cái, đúng lúc tên sát thủ bắn nên mới bắn không trúng, chỉ trúng vào vai cô ấy thôi! Có điều do rớt xuống nước quá lâu nên cô ấy đã hôn mê bất tỉnh! Vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu!”

Mộc Du Dương cúp điện thoại, lập tức tuyên bố giải tán cuộc họp, rời công ty đi thẳng đến sân bay.

Khi Mộc Du Dương vừa đến Thái Lan thì tình trạng Phương Tiểu Ngư đã ổn định hơn. Viên đạn trên vai cô đã được lấy ra nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

“Anh, em nói chứ hôm nào rảnh anh dẫn chị dâu đi học bơi đi. Không phải anh nói chị ấy rơi xuống nước mấy lần rồi sao? Không biết sao lại có duyên đến vậy, hết lần này đến lần khác đều như vịt mắc cạn vậy à.”

Nhìn Phương Tiểu Ngư mặt mày trắng bệch nằm trên giường bệnh, Mộc Du Dương không khỏi đau lòng. Nếu anh có thể đi cùng cô thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

“Anh, bác sĩ nói chị dâu do ngâm mình lâu trong nước nên mới hôn mê bất tỉnh. Không cần quá lo lắng, bác sĩ nói tối đa hai ba ngày nữa chị ấy sẽ tỉnh dậy. Anh, hay là anh ra khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có em lo là được rồi. Chị dâu tỉnh lại, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh.”

Mộc Du Dương lắc đầu, “Tôi sẽ ở đây với cô ấy, không đi đâu cả.”

Anh thật sự rất mệt mỏi, tối qua ở sân bay, lòng anh tràn ngập lo âu và suy tư, làm sao có thể chợp mắt được?

Anh ngồi bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô.

“Tiểu Ngư, anh xin lỗi.” Anh khẽ nói dù cho bây giờ cô không nghe được.

Mộc Du Dương bỗng nhiên nhớ ra vẫn còn có chuyện chưa được rõ ràng. Thế là anh quay đầu lại hỏi Lương Vệ Lễ: “Tìm ra sát thủ chưa?”

Lương Vệ Lễ lắc đầu, thở dài: “Chưa tìm được. Du thuyền rất lớn, hắn ta có rất nhiều nơi để ẩn nấp. Lúc đó em lo cứu Tiểu Ngư nên cũng không đi tìm hắn. Sau đó đi tìm thì lại không thấy ai. Bây giờ em đã sắp xếp người bảo vệ nơi này, không để ai làm hại Tiểu Ngư nữa.”

Mộc Du Dương gật đầu. Kỳ thực dù cho chưa tìm được sát thủ thì anh cũng lờ mờ đoán ra được ai là người muốn hại chết Phương Tiểu Ngư.

Không phải An Ly, là người đứng sau cô ta, Tô Lạc Nhĩ.

Ngủ một đêm ở phòng bệnh, Phương Tiểu Ngư vẫn chưa tỉnh lại.

Lương Vệ Lễ đem bữa sáng đến, anh cũng không ăn thứ gì.

Bỗng nhiên anh hình như nhìn thấy mí mắt Phương Tiểu Ngư động đậy.

“Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương vui mừng gọi.

Như phản ứng lại tiếng gọi của anh, Phương Tiểu Ngư từ từ mở mắt ra.

“Tiểu Ngư!” Anh kích động đứng dậy. Nếu không phải vì cơ thể cô quá suy yếu thì anh đã ôm cô vào lòng rồi.

Phương Tiểu Ngư mở to mắt nhìn xung quanh. Khi động đậy, vai cô đau đến tận tim. Cô có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có ngày lại bị trúng đạn thế này. Tình tiết này không phải chỉ có trên phim ảnh thôi sao? Sao lại xảy ra với cô trong đời thực thế này?

Cô xoay đầu nhìn thấy Mộc Du Dương thì nước mắt liền tuôn trào.

Nhìn thấy cô khóc, Mộc Du Dương lập tức lo lắng hỏi: “Sao thế, Tiểu Ngư?”

Phương Tiểu Ngư quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa. Cô khẽ nhếch miệng, khàn khàn nói: “Anh ra ngoài đi.”

Mộc Du Dương đau lòng nói: “Tiểu Ngư, em vẫn còn giận anh đúng không? Anh nói rồi anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, bao gồm cả chuyện lần này! Những người làm hại đến em, anh nhất định sẽ không buông tha cho họ!”

Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên như điên như dại hét lớn, “Anh ra ngoài đi! Mộc Du Dương, tôi đã nhớ lại rồi! Tôi nhớ lại tất cả rồi! Tất cả mọi chuyện trước đây của chúng ta, tôi đều nhớ lại hết rồi! Mộc Du Dương, anh không phải yêu An Ly sao? Anh đi mà yêu cô ta đi, anh đi mà cưới cô ta đi, anh đến chỗ tôi để làm gì?”

Như đánh trúng đích, Mộc Du Dương bỗng nhiên mất năng lực ngôn từ, miệng động đậy nhưng chẳng nói ra được gì.

Cô đã nhớ lại, nhớ lại mọi chuyện, sao lại đột ngột nhớ lại thế này, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để giải thích với cô, để cầu xin cô tha thứ cho anh.

“Tiểu Ngư, anh xin lỗi.” Nghĩ gì nói đó, Mộc Du Dương chỉ có thể nói được câu này.

Lương Vệ Lễ đứng cạnh bên cũng đoán được đại khái câu chuyện. Anh lập tức tiến lên nói: “Thế này đi, anh, hai ngày nay anh cũng đã cực khổ rồi, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Dù sao thì Tiểu Ngư cũng tỉnh rồi, anh không cần bận tâm nữa, Tiểu Ngư cứ để em chăm sóc, anh thấy được không?”

Mộc Du Dương hiền lành gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.

Đến khách sạn Lương Vệ Lễ sắp xếp, vừa mở cửa phòng, một bóng dáng nhỏ nhắn lập tức bổ nhào đến, ôm chặt chân anh.

“Chú Mộc ơi... Hu hu hu... Mẹ lại bị người xấu hại rồi... Hu hu hu... Mẹ vẫn ở bệnh viện chưa tỉnh lại, Lạc Bảo Nhi sợ quá... ”

Mộc Du Dương đau lòng, cúi người xuống bế Lạc Bảo Nhi lên, dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, mẹ đã tỉnh lại rồi.”

Lạc Bảo Nhi ngưng khóc ngay tức khắc, mở to mắt hỏi: “Thật sao? Mẹ thật sự tỉnh lại rồi sao?”

Mộc Du Dương gật đầu, khẽ nói: “Là thật đấy, chú Mộc vừa từ bệnh viện về, mẹ con thật sự đã tỉnh lại rồi.”

Lạc Bảo Nhi lập tức vui vẻ trở lại, nói: “Vậy chú Mộc ơi, chúng ta đến bệnh viện thăm mẹ được không? Lạc Bảo Nhi muốn đi thăm mẹ quá nhưng chú Lương không cho Lạc Bảo Nhi đi.”

Lương Vệ Lễ cũng là muốn tốt cho Lạc Bảo Nhi, anh không muốn để cho Lạc Bảo Nhi nhìn thấy bộ dạng hôn mê của Phương Tiểu Ngư, như thế không biết Lạc Bảo Nhi còn đau lòng đến dường nào.

Mộc Du Dương khó xử cười cười, trả lời: “Lạc Bảo Nhi ngoan, chú Mộc mới vừa bị mẹ con đuổi về đây, ngày mai chúng ta mới đi thăm mẹ con được không?”

Lạc Bảo Nhi hiểu chuyện, trả lời: “Được, vậy Lạc Bảo Nhi ngày mai sẽ cùng chú Mộc đi thăm mẹ.”

Mộc Du Dương bế Lạc Bảo Nhi ngồi xuống ghế sô pha nói: “Lạc Bảo Nhi, có một chuyện chú Mộc muốn nói với con.”

“Là chuyện gì vậy ạ?” Lạc Bảo Nhi mắt chớp chớp, chờ Mộc Du Dương nói tiếp.

“Mẹ con giờ đã hồi phục trí nhớ, nói cách khác là mẹ đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi.” Mộc Du Dương nói xong, khổ sở cười một cái.

Phương Tiểu Ngư hồi phục trí nhớ, với anh mà nói, không biết đây là chuyện xấu hay tốt đây.

Cô ấy đã nhớ lại mọi chuyện, vậy cô ấy có trở về bên cạnh Tống Đình Hi không?

Lạc Bảo Nhi vui mừng: “Chú Mộc nói thật chứ? Mẹ thật sự đã nhớ lại rồi sao?”

Mộc Du Dương gật đầu, thở dài: “Lạc Bảo Nhi, nếu mẹ con muốn rời xa chú Mộc mà trở về bên cạnh chú Tống, Lạc Bảo Nhi có vui không?”

Lạc Bảo Nhi lập tức hờn dỗi trả lời: “Lạc Bảo Nhi sẽ không vui, Lạc Bảo Nhi sẽ rất khó chịu. Lạc Bảo Nhi không muốn mẹ ở cùng chú Tống, Lạc Bảo Nhi muốn mẹ ở cùng chú Mộc, muốn chú Mộc làm bố của Lạc Bảo Nhi.”

Mộc Du Dương không biết nên nói gì. Anh rất mệt, anh cần phải nghỉ ngơi.

Lạc Bảo Nhi lại nói tiếp: “Chú Mộc, chú có thích mẹ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK