Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30336

Phương Tiểu Ngư ngồi trong phòng bệnh đến tám giờ sáng. Cô dặn dò viện trưởng tạm thời đừng kể chuyện tai nạn xe của Mộc Du Dương cho bất kỳ ai, cô còn nhờ ông cố gắng chăm sóc anh.

Viện trưởng đương nhiên vui vẻ đồng ý. Phương Tiểu Ngư rời khỏi bệnh viện Mộc Khang, dù thân thể mỏi mệt nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.

Dù có rất nhiều chuyện cô muốn nói với anh, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, cô cũng còn phải trở về ứng phó với Thẩm Mục.

Ngày tháng sau này của họ còn dài mà. Lần này cô sẽ không để anh rời xa cô nữa.

Cô không ngờ vừa bước vào phòng khách đã gặp phải Thẩm Mục, anh ta hỏi thẳng: “Tối qua em ra ngoài à? Sao bây giờ mới về?”

“Công ty đột nhiên có chút chuyện, em phải cùng Lục Trạch đến đó để xử lý, bận rộn đến giờ mới xong, mệt chết đi được.” Vừa nói Phương Tiểu Ngư vừa thở dài, giả vờ như đang rất mệt.

Thẩm Mục cũng không hỏi thêm, chỉ bảo cô nghỉ ngơi rồi ra ngoài.

Phương Tiểu Ngư về phòng ngủ một giấc, lần này, cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.

Ngày tháng cứ thế yên ổn trôi qua, về chuyện Mộc Du Dương trở về, Phương Tiểu Ngư luôn giấu kín. Cô vẫn đi làm như thường ngày, vẫn diễn kịch trước mặt Thẩm Mục.

Nhưng thỉnh thoảng nhân lúc Thẩm Mục không để ý, cô len lén chạy đến bệnh viện Mộc Khang để thăm Mộc Du Dương.

Hôm nay lúc trời chạng vạng, Phương Tiểu Ngư vẫn ngồi kế bên giường bệnh như thường lệ, miệng lẩm bẩm: “Du Dương, anh trở về rồi mà sao lâu thế này anh vẫn chưa tỉnh lại chứ? Anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không? Du Dương……anh mau tỉnh lại đi được không……”

Phòng bệnh vẫn cứ im lặng tĩnh mịch, không chút âm thanh nào. Phương Tiểu Ngư khổ sở cười, đứng dậy chuẩn bị đi khỏi. Bỗng lúc ấy, một bàn tay chợt đưa lên nắm lấy tay cô, một giọng nói quen thuộc cất lên.

Giọng nói khàn đặc chỉ thốt lên đúng một từ: “Được.”

Chớp mắt, nước mắt cô chảy dài trên má. Cô xoay đầu lại nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh đang từ từ mở mắt ra, chính là cặp mắt sáng tựa như thiên hà của người mà cô luôn tưởng nhớ đây mà.

“Du Dương!” Cô vui mừng đến phát khóc, bổ nhào vào người anh, cử chỉ có hơi mạnh bạo khiến Mộc Du Dương chịu không nổi, ho khan hai tiếng, cô liền cuống quýt đứng dậy, nói nhỏ: “Xin lỗi, xin lỗi anh, em quá kích động rồi, Du Dương……”

“Đồ ngốc.” Anh mỉm cười, ngồi dậy. Anh phát hiện trên người mình cắm rất nhiều ống dây, trên mặt cũng quấn nhiều băng vải.

Tuy không có gương nhưng Mộc Du Dương có thể tưởng tượng được bộ dạng thê thảm của mình lúc này.

Ngồi tựa vào thành giường, anh vươn tay hướng về Phương Tiểu Ngư gọi. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, phục đầu lên người anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Anh là đồ khốn! Không phải nói là không rời xa người ta sao? Tại sao lần này lại bỏ đi lâu đến vậy? Anh có biết em và Lạc Bảo Nhi rất nhớ anh không? Hu hu hu…”

Nhìn thấy cô khóc, Mộc Du Dương cảm thấy trong lòng đau nhói. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô, nói: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, đều tại anh không tốt.”

Bây giờ ngoài xin lỗi, anh thật sự không biết còn có thể nói được gì.

“Hu hu hu... Tại sao anh không biết tự lo lấy thân, tại sao lại bị thương... ” Phương Tiểu Ngư vừa nói vừa đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh.

“Tai nạn xe lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn.” Mộc Du Dương cười rồi ôm cô chặt hơn, “Nếu không vì tai nạn xe lần nay, chắc anh cũng không bao giờ nhớ em là ai.”

“Là sao chứ?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn anh. Anh nói vậy lẽ nào trước đó anh bị mất trí nhớ sao?

Mộc Du Dương giải đáp những thắc mắc trong lòng cô bằng cách kể lại từng chuyện từng chuyện anh gặp phải trong thời gian qua.

“Đêm đó trên đường về khách sạn, anh bị xe tông. Vụ tai nạn đó tuyệt đối là có người hại. Sau đó anh được An Ly cứu nhưng anh mất trí nhớ, không nhớ chuyện gì cả. Anh nằm viện tịnh dưỡng rất lâu mới xuất viện. Ra viện, An Ly đưa anh đến thành phố H, cô ta gạt anh nói với anh cô ta là vợ anh, đứa con trong bụng cô ta là con của anh... ”

“Và anh đã tin?” Phương Tiểu Ngư mở to mắt hỏi.

“Ừ, bán tín bán nghi thôi.” Mộc Du Dương khẽ nói tiếp: “Nhưng anh luôn mơ thấy em, dù anh không nhớ em là ai cả. Đêm nào anh cũng mơ thấy em. Anh thật sự không chịu nổi cuộc sống mơ mơ hồ hồ như thế, thế là anh quyết định đi tìm em, kết quả không ngờ anh lại bị xe tông... ”

Phương Tiểu Ngư nghe anh nói mà không dám suy nghĩ gì thêm.

Vụ tai nạn xe trước đây khi anh mất tích và mất trí nhớ là do có người hại, nhất định là có liên quan đến Tô Lạc Nhĩ, ngoài bà ta ra, không ai dám hại chết Mộc Du Dương cả. Huống hồ mọi chuyện sau này còn trùng hợp đến nổi Mộc Du Dương hết lần này đến lần khác được An Ly cứu.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Anh không phải đã về bên em rồi sao?” Mộc Du Dương nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt, “Những ngày anh không ở đây, anh biết em rất buồn, xin lỗi em, Tiểu Ngư, đều là lỗi của anh.”

“Du Dương, những ngày anh không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, một mình em sắp không ứng phó nổi nữa rồi... ”

Phương Tiểu Ngư vốn dĩ cho rằng, qua thời gian này, cô đã trở nên kiên cường hơn, đủ để đảm đương mọi việc phía trước. Sự thật thì đúng là vậy.

Nhưng kể từ thời khắc anh quay trở về, cô lại bỗng nhiên trở nên yếu mềm. Cô chỉ muốn dựa dẫm vào anh, chỉ muốn cả đời này ở bên cạnh anh.

Nuốt lệ vào trong, cô đem toàn bộ sự việc, từng chuyện từng chuyện kể lại cho anh nghe.

Về những biến cố phát sinh ở Thịnh Thế Mộc Thiên, về nỗi nhớ của cô và Lạc Bảo Nhi dành cho anh, về sự xuất hiện của Thẩm Mục, về âm mưu của Tô Lạc Nhĩ ...

Cô cứ chậm rãi, từ tốn, từng lời kể lại, khóe mắt luôn ngấn lệ.

Cho đến đêm, cô mới kể hết chuyện. Lúc này cũng đã mệt nên cô ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh của anh.

Tuy tỉnh lại chưa được bao lâu, thể lực cũng chưa hồi phục hoàn toàn nhưng bế một cơ thể gầy yếu như cô chắc không là vấn đề. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, bế cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Cô không nhắc đến chuyện An Ly có thai, có lẽ đối với cô mà nói, chỉ cần Mộc Du Dương trở về, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn lên những vì sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm, trong đầu rắm rối suy nghĩ.

Giải quyết chuyện này rất đơn giản, không thể là nguyên nhân làm anh phiền lòng.

Chuyện khiến anh phiền lòng thật sự là anh rời xa lâu như thế, khiến cô chịu nhiều thiệt thòi như thế, một mình đương đầu với nhiều chuyện như thế, anh thật có lỗi với cô.

Bác sĩ nói anh đã hoàn toàn tỉnh táo, tịnh dưỡng thêm một tuần nữa là có thể xuất viện. Cho nên trước khi ra viện, anh cần bắt đầu ấp ủ kế hoạch hoàn hảo để giải quyết tất cả những chuyện này.

Một tuần sau.

“Tiểu Ngư, đừng kéo dài nữa, anh thật sự không đợi được nữa! Hôm nay, chúng ta mở ngay hội nghị cấp cao chuyển quyền hành công ty lại cho anh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK