“Lạc Bảo Nhi, ngoan, đừng nhúc nhích. Chú Mộc nhất định sẽ đến cứu chúng ta!”
Phương Tiểu Ngư an ủi Lạc Bảo Nhi, ép bản thân không được khóc.
Cô là mẹ của Lạc Bảo Nhi, cô phải cho cậu thấy vẻ mặt kiên cường nhất của cô để bảo vệ cho con cô thật tốt, không chịu bất cứ tổn tại gì.
Lý Vân Phương thấy Lạc Bảo Nhi đã tỉnh, trong lòng liền nổi lên ác ý.
Bà ta bước đến trước mặt Lạc Bảo Nhi nói: “Bà nói này bé cưng, sao con đáng yêu thế này? Mau gọi một tiếng bà ngoại cho bà nghe nào.”
Trong mắt Lạc Bảo Nhi rơm rớm nước mắt, cậu bé né tránh tay của Lý Vân Phương, khóc nói: “Bà không phải bà ngoại của con! Bà không phải! Bà là người xấu! Bà đánh mẹ, chú Mộc nhất định sẽ không tha cho bà!”
Nói đến Mộc Du Dương, Lý Vân Phương quả thật thấy có hơi sợ. Nhưng bà ta không thể quên được hai tháng ở châu Phi đã phải trải qua cuộc sống thế nào.
Nghĩ đến điều này là bà ta lại thấy giận, bà ta bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, cười ác độc nói: “Phương Tiểu Ngư, cô biết hai tháng tôi ở châu Phi đã phải sống thế nào không?”
Phương Tiểu Ngư quay đầu qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Lý Vân Phương, mọi báo ứng bà phải chịu đều do bà tạo nghiệt mà ra.”
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ cho cô biết chút ít về cuộc sống tôi từng trải ở châu Phi.”
Nói rồi, Lý Vân Phương không biết từ đâu tìm được một sợi dây thừng. Bà ta quấn dây thừng vài vòng lên tay, sau đó vung tay lên, đánh thật mạnh lên người Phương Tiểu Ngư.
“Á!”
Phương Tiểu Ngư không nhịn được nỗi đau mãnh liệt đến quá đột ngột nên hét lên.
Tiếng rên đau đớn ấy khiến Lý Vân Phương cảm thấy thỏa mãn một cách biến thái. Bà ta hưng phấn dùng dây thừng tiếp tục đánh thật ác.
Lạc Bảo Nhi đã khóc la từ nãy đến giờ, không ngừng vặn vẹo tay chân muốn nới lỏng dây thừng trói trên người. Nhưng cậu bé đã cố gắng rất lâu mà chẳng có tác dụng gì.
“Người xấu! Người xấu! Hu hu hu... người xấu! Đừng đánh mẹ con! Hu hu hức hức...”
Lạc Bảo Nhi la khàn cả giọng, Lý Vân Phương thì như đồ điên đánh không ngừng tay, từng roi như muốn lấy mạng Phương Tiểu Ngư.
Phương Thiên Hào cuối cùng nhìn không nổi nữa mà bước lên giật lấy dây thừng trong tay Lý Vân Phương.
Thật ra không phải hắn không nhẫn tâm mà là vì lo lắng nếu đánh chết Phương Tiểu Ngư thì Mộc Du Dương sẽ không đưa tiền nữa.
Hắn phải nói mãi Lý Vân Phương mới chịu quay về phòng ngủ.
Phương Thiên Hào buộc lại miếng vải bịt miệng Phương Tiểu Ngư. Sau khi xác định dây trói của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều đã được buộc chắc thì mới yên tâm ngồi lên ghế chơi điện thoại.
Cổ họng Lạc Bảo Nhi khóc đến khàn đi, nhưng cậu bé vẫn cố gắng nói: “Mẹ, mẹ có đau không? Đau lắm không? Mẹ ơi, xin lỗi, Lạc Bảo Nhi không bảo vệ được mẹ.”
Quần áo trên người Phương Tiểu Ngư đã có nhiều chỗ bị rách, lộ từng vết roi đánh ra.
Bây giờ cô cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, trên mặt cũng bỏng rát vô cùng. Có lẽ mấy cái tát vừa rồi của Lý Vân Phương là bà ta đã dùng hết toàn bộ sức lực cả đời ra đánh cô.
Nhưng cô vẫn miễn cưỡng nói: “Không sao, mẹ không sao. Lạc Bảo Nhi không cần lo cho mẹ. Lạc Bảo Nhi, bây giờ cũng muộn rồi, con ngủ một lát đi. Đợi đến sáng ngày mai là chúng ta có thể về nhà. Chú Mộc sẽ đến đón chúng ta về nhà.”
Lạc Bảo Nhi nhẹ gật đầu nói: “Nhưng mà mẹ, con đói quá, khát nước nữa.”
Phương Tiểu Ngư đau lòng nói: “Xin lỗi, Lạc Bảo Nhi cố nhịn một chút được không? Ngày mai về nhà, Lạc Bảo Nhi sẽ không phải chịu sự khổ sở này nữa.”
Cô cũng không còn cách nào. Từ tối qua bị nhốt ở đây, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi còn không được uống một ngụm nước, càng đừng nói đến được ăn gì. Cô cũng đã cầu xin Phương Thiên Hào, cho dù không cho cô ăn thì cũng cho Lạc Bảo Nhi ăn chút gì đó, nhưng Phương Thiên Hào làm gì có lòng tốt thế. Hắn ta chỉ cần đảm bảo hai mẹ con cô không chết, sau đó nhận tiền chuộc từ Mộc Du Dương là được.
Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư ngủ chập chờn qua một đêm, chờ đợi ngày mai đến.
Ngày hôm sau, Phương Thiên Hào đã đến địa điểm giao hẹn từ sớm. Đứng ở một nơi xa, hắn ta nhìn thấy Mộc Du Dương dẫn một đoàn người đến.
Cũng may hắn cẩn trọng, bằng không đã đi thẳng vào họng súng của Mộc Du Dương rồi.
Hắn cầm ống nhòm theo dõi mọi động tác của Mộc Du Dương.
Thấy Mộc Du Dương quả nhiên làm theo lời hắn nói, cầm một tập tài liệu đặt lên nắp thùng rác. Có lẽ bên trong tập tài liệu đó chính là chi phiếu một tỉ.
Phương Thiên Hào nhìn thấy tập tài liệu đó, trong lòng kích động vô cùng.
Sắp thàng công rồi, chỉ cần lấy được chi phiếu một tỉ đó trốn ra nước ngoài, sau đó chuyển tiền vào tài khoản của hắn ta là có thể sống sung sướng cả đời.
Điện thoại trong túi reo lên, Phương Thiên Hào kích động lấy điện thoại ra nhấn nút nghe. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Mộc Du Dương: “Phương Thiên Hào, tôi đã làm theo lời cậu, đặt tiền vào đúng địa điểm chỉ định. Bây giờ cậu mau chóng lấy tiền đi, sau đó trả Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi lại cho tôi!”
Phương Thiên Hào cố kiềm chế sự kích động trong lòng, liên tục gật đầu nói: “Được được được, anh rể, anh đừng sốt ruột. Tốt xấu gì em cũng phải kiểm hàng, xem thật giả thế nào rồi mới trả chị gái và cháu trai của em cho anh được, anh nói đúng không?”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu nhanh lên!”
Cúp điện thoại, tiếp tục nhìn qua ống nhòm thì thấy Mộc Du Dương đã dẫn người rời đi.
Đợi sau khi họ đã đi xa, Phương Thiên Hào mới đến chỗ thùng rác.
Hôm nay khi ra ngoài hắn đã cải trang một phen, mặc nguyên một cây đen, còn đội cả mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, không đến gần sẽ không nhìn được rõ mặt.
Trên con đường này người đến người đi, không ai chú ý đến thùng rác nọ.
Hắn từng bước đi đến chỗ thùng rác, vừa đi vừa nhìn bốn phía.
Từ đầu đến cuối, không có tình hình bất thường nào xảy ra. Hắn rất thuận lợi đi đến đó, cũng thuận lợi lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi nơi ấy.
Hắn không hề biết rằng mọi hành tung của hắn thật ra đã lọt hết vào tầm nhìn của Mộc Du Dương.
Sở dĩ Mộc Du Dương không cử người đi bắt hắn, thật ra là vì sợ hắn giết chết con tin.
Cùng một chuyện nhưng anh không muốn trải qua hai lần.
Anh phải dẹp trừ tất cả mọi nhân tố nguy hiểm.
Phương Thiên Hào có thể bắt cóc được Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi một lần, thì có thể bắt cóc lần hai, thậm chí là vô số lần.
Sao anh có thể để hắn ta sống tiếp trên đời này, trở thành mối họa ngầm lớn nhất đối với sự an toàn tính mạng của hai mẹ con họ đây?
Vậy nên, Phương Thiên Hào phải chết!
Phương Thiên Hào vẫn chưa biết tình cảnh hiện tại của mình. Hắn hưng phấn chạy đến một ngõ không người, sau đó mở tập tài liệu ra lấy chi phiếu.
Quả nhiên là chi phiếu thật, bên trên ghi con số một tỉ. Hai mắt Phương Thiên Hào như phát sáng.
Hắn mau chóng gọi điện thoại cho Lý Vân Phương, bảo bà ta báo địa chỉ nơi nhốt Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cho Mộc Du Dương biết, sau đó mau chóng đến sân bay gặp hắn.
Lý Vân Phương nhanh chóng đồng ý rồi gọi điện thoại cho Mộc Du Dương. Làm xong thì xách hành lý đến sân bay.
Giờ đây trong lòng bà ta đều là hình ảnh sống an nhàn sung sướng của bà ta và con trai.
Sau khi Mộc Du Dương nhận được địa chỉ đã nhanh chóng dẫn người đến đó. Anh là người xông lên trước nhất, không còn vẻ trấn tĩnh lạnh nhạt như bình thường mà đầy vẻ lo lắng sốt ruột.
Anh đá văng cửa, liền nhìn thấy Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đang bị trói ở đằng kia.