Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30245
Tuy anh có thể cần phải cố gắng rất nhiều mới có thể hoàn toàn theo đuổi được cô, nhưng anh phải tiếp tục cố gắng.

Phương Tiểu Ngư đẩy anh ra, vừa chỉnh trang lại y phục vừa nói: “Anh đến làm gì?”

Nhìn gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng của cô, Mộc Du Dương càng thấy buồn cười, “Không có gì, là do anh nhớ em quá nên muốn đến thăm em thôi.”

Không biết có phải vì giận quá hay không mà Phương Tiểu Ngư hỏi thẳng: “Đến thăm tôi làm gì? Không phải anh nên đến thăm vị hôn thê An Ly của anh sao?”

Ba chữ “vị hôn thê” cô thốt ra rất nặng nề, ánh mắt cũng căm phẫn trừng trừng nhìn anh.

Nụ cười của anh dần tắt đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh, anh nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: “Cô ta đã không còn là vị hôn thê của anh nữa rồi. Tiểu Ngư, em cũng biết mà.”

Cô biết anh và An Ly đã hủy hôn ước, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh trước đây.

Mộc Du Dương nghiến chặt răng, thốt ra ba chữ từ kẽ răng của mình: “Anh xin lỗi.”

Xin lỗi xin lỗi, anh cả đời chỉ biết nói câu này thôi sao? Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì trên thế gian này bao nhiêu yêu hận tình thù là từ đâu mà ra?

“Không cần phải nói xin lỗi tôi, dù sao chúng ta sau này cũng không còn quan hệ gì nữa rồi. Sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, giữa hai chúng ta đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi!”

“Ai nói là kết thúc? Anh không đồng ý.” Trái tim của Mộc Du Dương đã bị cô làm tổn thương sâu sắc. Anh nghĩ đủ mọi cách để đến gần cô, để bù đắp lại những lỗi lầm trước đây, nhưng cô thì lại không cho anh bất kì một cơ hội nào!

“Mộc Du Dương.” Cô nhìn vào mắt anh, đột nhiên nghiêm túc, “Anh có biết không, Du Dương, anh là ánh dương, còn tôi là Tiểu Ngư, là cá, cá nếu phơi mình dưới ánh dương thì làm sao mà sống?”

Cá không thể rời khỏi nước, nhưng anh là ánh dương, còn cô là cá, cá thì không cần ánh dương.

Có thể do ánh mắt của cô quá kiên định, hoặc có thể do giọng nói quá nghiêm túc, mà cũng có thể là do giọng điệu của cô khiến anh quá tổn thương, thế nên Mộc Du Dương không nói gì nữa, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Anh cuối cùng cũng chịu buông tay rồi sao?

Anh cuối cùng cũng hiểu giữa hai người họ là không thể nào rồi sao?

Phương Tiểu Ngư ngẩn người ngồi trên ghế sô pha, trên mặt hiện lên nụ cười đau khổ. Vừa rồi cô rõ ràng rất muốn đuổi anh đi, nhưng bây giờ anh đi rồi, trong lòng cô sao lại cảm thấy buồn thế này?

Mộc Du Dương thật sự bị lời nói của cô làm tổn thương. Sau khi rời khỏi nhà cô, anh đã đứng dưới lầu rất lâu, hút mấy điếu thuốc mới bình tĩnh lại được.

Anh chợt nghĩ ra một cách, một cách đáng lẽ anh phải nghĩ ra từ sớm hơn.

Anh lái xe đến trường mẫu giáo, vừa hay là giờ Lạc Bảo Nhi tan học, anh đón cậu lên xe.

Lên xe rồi, anh không vội lái đi ngay mà quay đầu hỏi Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi, có thể giúp chú Mộc một chuyện không?”

Lạc Bảo Nhi vui vẻ đáp: “Vâng! Chú Mộc muốn Lạc Bảo Nhi làm gì, Lạc Bảo Nhi cũng đều sẽ giúp hết!”

Mộc Du Dương nhoẻn miệng cười rồi kề vào tai Lạc Bảo Nhi thì thầm vài câu.

Nghe xong, Lạc Bảo Nhi không kiềm được mà bật cười, “Vâng! Thế thì Lạc Bảo Nhi sẽ giúp chú Mộc giành lại mẹ! Nhưng mà mẹ khó lắm đấy, mẹ rất mạnh mẽ, cho nên chú Mộc có thể phải khổ một chút rồi!”

Mộc Du Dương gật đầu, cho dù phía trước có gian nan vất vả ra sao, anh cũng bằng lòng xông lên.

Lạc Bảo Nhi nũng nịu nói: “Thế thì chú Mộc cũng phải giúp Lạc Bảo Nhi một chuyện!”

Mộc Du Dương gật đầu.

Anh cứ tưởng Lạc Bảo Nhi sẽ đòi một món đồ chơi hay cái gì đó tương tự, trẻ con đều như thế cả.

Ai ngờ, Lạc Bảo Nhi lại nói: “Chú Mộc phải hứa với Lạc Bảo Nhi, sau khi theo đuổi được mẹ rồi thì nhất định không được làm mẹ tổn thương nữa! Mẹ thật ra rất yếu đuối. Trước nay tuy mẹ không bao giờ khóc trước mặt Lạc Bảo Nhi, nhưng Lạc Bảo Nhi biết, mẹ thường lén vào phòng rồi đau lòng một mình. Chú Mộc, sau này chú phải bảo vệ mẹ, không được làm mẹ tổn thương nữa, cũng không được để ai làm tổn thương mẹ!”

Mộc Du Dương kinh ngạc một lúc. Anh không thể ngờ trong lòng Lạc Bảo Nhi lại có tâm nguyện lớn như thế! Cậu bé chỉ mới năm tuổi mà đã có tâm tư sâu sắc thế này.

Về điểm này thì anh thậm chí còn không bằng cậu. Rõ ràng biết trong lòng mình ra sao mà lại không dám đối diện, gây ra biết bao nhiêu sai lầm thế này!

Anh cúi đầu dịu dàng nói với cậu bé trước mặt: “Được, chú Mộc hứa với con.”

Tống Đình Hi ngồi trong phòng sách, lòng rối như tơ vò. Dưới lầu chợt có tiếng còi xe vang lên, anh đứng dậy nhìn xuống cửa sổ, trông thấy Tống Định Bang và Đặng Hân vui vẻ bước ra ngoài.

Từ trên chiếc Maybach sang trọng, một cô gái mặc váy bước xuống, chính là Ôn Minh Nguyệt. Tống Định Bang và Đặng Hân tươi cười bước ra mời cô vào nhà.

Đặng Hân xởi lởi: “Minh Nguyệt, mau vào ngồi đi con, thức ăn đã dọn cả rồi, chỉ đợi con đến thôi đấy!”

Tống Định Bang đi thẳng lên phòng sách trên lầu định gọi Tống Đình Hi ra tiếp Ôn Minh Nguyệt.

Nhà họ Ôn vốn là một nhà đại gia từ tỉnh khác chuyển đến thành phố Y, sau đó thực hiện thành công được vài thương vụ lớn, mau chóng bước vào xã hội thượng lưu.

Ôn gia chỉ có một đứa con gái là Ôn Minh Nguyệt, thế nên Ôn Minh Nguyệt vừa nói thích Tống Đình Hi thì ông Ôn lập tức gọi cho Tống Định Bang, bảo muốn gả con gái vào nhà họ Tống. Còn của hồi môn chính là sẽ giúp cho nhà họ Tống giải quyết hết những vấn đề đau đầu, đồng thời giúp cho Louise phát triển.

Một vụ làm ăn hời như thế, Đăng Hân và Tống Định Bang đương nhiên không thể do dự, lập tức nhận lời với ông Ôn, sau đó bắt đầu ép Tống Đình Hi phải lấy Ôn Minh Nguyệt.

Bây giờ, Tống Đình Hi cuối cùng cũng đã thỏa hiệp.

Không cần đợi Tống Định Bang lên lầu, Tống Đình Hi đã tự mình đi xuống.

Họ không phải muốn mình kết hôn với Ôn Minh Nguyệt sao? Được thôi, thế thì sẽ kết hôn.

Dù sao thì người anh lấy không phải là Phương Tiểu Ngư thì có lấy ai cũng không quan trọng.

Ôn Minh Nguyệt vừa trông thấy Tống Đình Hi đã liền xấu hổ đỏ mặt. Tống Đình Hi bước đến bàn ăn ngồi xuống, ông bà Tống cũng ngồi theo, mọi người bắt đầu ăn uống có vẻ rất vui.

Trong bữa ăn, Tống Định Bang hỏi han rất nhiều việc của nhà họ Ôn, Ôn Minh Nguyệt đều trả lời rất hợp ý ông ta.

Tống Đình Hi thì cứ trơ ra như khúc gỗ mặc cho bố mẹ muốn làm gì thì làm, lòng anh lúc này đã hóa đá rồi.

Đặng Hân nhìn Ôn Minh Nguyệt, nở nụ cười tươi rói hỏi: “Minh Nguyệt à, con thấy con và Đình Hi khi nào tổ chức hôn lễ là tốt nhất? Mọi người sẽ nghe theo con hết, con nói làm lúc nào thì làm lúc ấy.”

Ôn Minh Nguyệt trộm nhìn Tống Đình Hi một cái, thấy anh vẫn thản nhiên ăn, hệt như chuyện kết hôn chẳng hề liên quan gì đến anh vậy.

Sự hào hứng trong lòng Ôn Minh Nguyệt lập tức vơi đi hơn nửa phần, “Bác gái, con sẽ nghe theo bác, bác nói làm lúc nào thì làm lúc ấy.”

Đặng Hân lập tức nói: “Định Bang à, ông xem con bé Minh Nguyệt này hiểu chuyện chưa! Hơn hẳn con Phương Tiểu Ngư kia biết là bao! Theo tôi thấy, đám cưới của Minh Nguyệt và Đình Hi nên tổ chức càng sớm càng tốt. Tổ chức vào tuần sau luôn, ông xem có được không?”

Tống Định Bang phụ họa: “Được, tôi sẽ cho người đi xem tuần sau ngày nào là ngày tốt rồi tổ chức ngay vào ngày hoàng đạo ấy!”

Ôn Minh Nguyệt có vẻ kinh ngạc: “Bác trai bác gái, tuần sau… có phải là gấp quá không? Liệu có kịp không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK