Bà Lý và bà Trương nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Nhĩ, chen nhau nói: “Vậy thì bà Tô à, chuyện của chồng chúng tôi...”
Tô Lạc Nhĩ mỉm cười, uống cạn ly rượu trên tay, trả lời: “Chuyện này các bà không cần lo, đợi đến khi mục đích của tôi được hoàn thành, lời hứa tất nhiên cũng sẽ thực hiện.”
Hai vị phu nhân như trút được nỗi lo, vui vẻ cười.
Chồng của hai người phụ nữ này đều là quan chức ở thủ đô, nhưng gần đây vì tham nhũng nghiêm trọng nên đã bị cấp trên để mắt đến. Toàn bộ tài sản trong nhà đã bị tòa án đóng băng, chồng họ cũng bị tạm giam.
Ngay lúc này Tô Lạc Nhĩ đã tìm đến họ, bỏ vốn giúp họ giải quyết vấn vạn trước mắt.
Bà Lý và bà Trương đương nhiên đồng ý, chỉ cần Tô Lạc Nhĩ bỏ vốn giúp họ lo liệu thì gia đình họ nhất định sẽ có ngày có trở lại như xưa.
Còn mục đích Tô Lạc Nhĩ nhờ họ đến tìm Phương Tiểu Ngư để làm gì thì họ không biết mà cũng không cần phải biết. Chỉ cần có thể hoàn thành được mục đích của mình là được rồi.
Chỉ trong một tuần, trang phục thiết kế cho bà Trương và bà Lý đã hoàn thành. Lúc Phương Tiểu Ngư đặt trang phục vào tay họ, hai người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ định bắt lỗi nhưng bộ trang phục thật sự hoàn hảo đến mức không có sai sót nào.
Họ trả hết số tiền còn lại rồi mang bộ trang phục đi. Từ đầu đến cuối không nói chuyện với Phương Tiểu Ngư quá ba câu.
Như vậy cũng tốt, làm ăn mau lẹ, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, sau này mãi mãi không gặp.
Phương Tiểu Ngư còn phải qua đánh tiếng với Lương Vệ Lễ. Hai người này sau này mà lại đến thì cô sẽ không nhận nữa.
Sau khi hoàn thành đơn hàng này, Phương Tiểu Ngư nghỉ ngơi ở nhà ba ngày, nghiên cứu đan len.
Thời tiết dần chuyển lạnh, cô muốn tự tay đan cho Lạc Bảo Nhi một cái áo len. Mộc Du Dương biết được cũng đòi một cái nhưng Phương Tiểu Ngư không quan tâm đến anh.
Nghiên cứu các cách đan len mấy ngày, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng chọn được kiểu áo vô cùng đáng yêu. Áo len sẽ đan màu xanh dương, trước ngực thì dùng len màu vàng đan thành hình mặt trăng, trên mặt trăng có một cậu bé nhỏ đang ngồi.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư đang định ở nhà đan áo thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Vệ Lễ. Giọng anh rất gấp gáp như đã xảy ra chuyện gì không hay.
“Sao thế?” Phương Tiểu Ngư hỏi.
“Tiểu Ngư, không xong rồi, chị mau đến công ty gấp đi!”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị đến thì biết!” Lương Vệ Lễ vội trả lời một câu rồi cúp máy.
Nghe thấy giọng khẩn trương của anh, Phương Tiểu Ngư cũng không hỏi thêm, cô đặt chiếc áo đan dở một nữa xuống rồi ra khỏi nhà.
Sau khi đến công ty, cô đi thẳng vào phòng làm việc của Lương Vệ Lễ.
“Chuyện gì vậy?” Vừa mở cửa cô đã hỏi ngay.
“Tiểu Ngư, chị mau qua đây xen!” Lương Vệ Lễ đứng dậy, cầm lấy tài liệu trên bàn đưa cho Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư nhận lấy tài liệu, trên đó ghi rõ hàng chữ lớn: Thiết kế trưởng của Mirandas - Phương Tiểu Ngư dính nghi án đạo nhái!
Đạo nhái?
Phương Tiểu Ngư cảm thấy có chút buồn cười. Cô giở tài liệu ra xem, nội dung bên trong rõ ràng là “bằng chứng” cô “đạo nhái”.
Đây là tài liệu được gửi từ tập đoàn S, trong đó nói Phương Tiểu Ngư đã trộm ý tưởng của An Ly nhà thiết kế vàng của họ, đạo lại kiểu dáng thiết kế của An Ly, bây giờ yêu cầu Phương Tiểu Ngư công khai xin lỗi và bồi thường mọi tổn thất cho An Ly.
Phương Tiểu Ngư tức giận vô cùng, cô nói: “Họ dựa vào cái gì mà nói tôi đạo nhái? Họ có bằng chứng không?”
Cô vốn dĩ không có làm chuyện này, sao tập đoàn S lại có bằng chứng chứ?
Ai ngờ Lương Vệ Lễ lại trả lời: “Chị chưa xem xong tài liệu này đấy, bằng chứng nằm ở phía sau! Là do tôi sơ suất! Đơn hàng mà lần trước chị nhận, cái bà Trương và bà Lý là người mà họ phái đến! Lúc hoàn thành xong đơn hàng, họ hỏi tôi bản thảo thiết kế, tôi không nghĩ nhiều liền đưa cho họ. Không ngờ bây giờ số bản thảo này lại trở thành bằng chứng chỉ tội chị!”
Phương Tiểu Ngư lật trang sau cùng, quả nhiên, phía sau là bản thảo thiết kế của An Ly, nó giống hoàn toàn bản thảo thiết kế của Phương Tiểu Ngư, chỉ khác một vài chi tiết nhỏ.
Lương Vệ Lễ mở ti vi, trên tin tức, các phóng viên đang phỏng vấn bà Trương và bà Lý.
“Cho hỏi bà Trương, bà nói thiết kế trưởng của Mirandas, cô Phương Tiểu Ngư đạo nhái, chuyện này có thật không?”
Bà Trương gật đầu khẳng định: “Chính xác 100%! Trước đây tôi đã đến tập đoàn S tìm cô An Ly thiết kế một bộ trang phục, chính là bộ này.”
Vừa nói, bà ta vừa lôi ra một bộ trang phục rất giống với trang phục thiết kế của Phương Tiểu Ngư nhưng rõ ràng không phải là thiết kế của Phương Tiểu Ngư.
Bà Trương nói tiếp: “Sau này Phương Tiểu Ngư tìm đến tôi, cô ta ra giá cao hơn để mua bản thảo thiết kế của An Ly từ tôi. Tôi lúc đó cho rằng do cô ta muốn thưởng thức tác phẩm thiết kế xuất sắc của An Ly nên tôi đã không nghĩ nhiều mà bán đi. Nhưng không ngờ không lâu sau đó, cô ta lại thiết kế ra bộ trang phục giống y đúc bộ của An Ly!”
Bà Lý bên cạnh cũng hùa theo, lôi ra hai bộ trang phục, một bộ là của An Ly thiết kế, một bộ của Phương Tiểu Ngư thiết kế.
Bọn họ một mực khẳng định Phương Tiểu Ngư đạo nhái ý tưởng của An Ly, họ cảm thấy lương tâm bất an nên đã quyết định tố cáo Phương Tiểu Ngư.
“Hừ!” Phương Tiểu Ngư giận dữ hừ một tiếng. Cái trò quỷ quái này, nhìn cũng biết An Ly cố tình hãm hại cô. Chỉ không ngờ, An Ly giờ đây vì muốn báo thù mà không từ thủ đoạn!
Cô nén xúc động không muốn đập nát cái ti vi mà xé nát tài liệu ra rồi ném xuống đất.
Lương Vệ Lễ nói: “Ôi trời, tôi nói chứ Tiểu Ngư à, chị xé nó để làm gì chứ?”
Phương Tiểu Ngư khinh thường: “Cái thứ này giữ lại để làm gì? Cây ngay không sợ chết đứng. Để tôi xem cô ta còn có thể làm ra trò gì nữa chứ!”
Phương Tiểu Ngư rất nhanh sau đó đã nhận được thư của tòa án.
Là An Ly và tập đoàn S tố cáo cô đạo nhái, xâm phạm tác quyền của An Ly.
Phương Tiểu Ngư phì cười, bắt tay chuẩn bị tài liệu. Cô tìm điện thoại của luật sư, chuẩn bị gọi thì cửa phòng làm việc mở ra.
Mộc Du Dương từ ngoài bước vào, nhìn cô cười dịu dàng.
“Anh vẫn còn cười được?” Phương Tiểu Ngư bực tức nói. Người bị bêu xấu không phải anh nên anh vẫn có thể vui vẻ như không có gì, còn cô bây giờ tức muốn chết mất thôi!
Tất cả chuyện này còn không phải vì anh ta sao!
Nếu không vì anh, sao An Ly lại hận cô đến thế?
Mộc Du Dương đứng trước mặt cô, khẽ hỏi: “Em muốn gọi điện thoại cho ai?”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Đương nhiên là luật sư! Tôi bị cô ta bêu xấu như thế không lẽ không phản kháng gì sao?”
Mộc Du Dương kéo ghế ngồi xuống, sau đó kéo cô đến bên cạnh, nhẹ nàng nói vào tai cô: “Chuyện này em không cần bận tâm, anh đã sắp xếp cho em cả rồi, ngày mai anh và em sẽ đến tòa án.”
Cái gì? Phương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn anh.