Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30243
Trí nhớ của cô cứ đứt đoạn, có rất nhiều thứ vụn vặt cô đã quên sạch. Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, vì lần trước cô đã quên quá nhiều thứ, thời gian mất trí nhớ cũng đã mấy tháng, vậy nên không thể nhớ lại toàn bộ trong một lúc.

Nhưng theo thời gian dần trôi, cô sẽ từ từ tìm lại được những kí ức đã mất đi.

Thậm chí có lúc Phương Tiểu Ngư còn nghĩ, vì sao trong những điều cô không nhớ lại không có Mộc Du Dương?

Nếu cô có thể quên anh sạch sẽ thì giờ sẽ không đau khổ như thế, cũng không hoang mang như thế.

Sau khi được Tống Đình Hi đưa về, Phương Tiểu Ngư cũng không có tâm trạng nấu cơm. Không biết vì sao, hễ nhìn thấy Tống Đình Hi, cô sẽ không tự chủ được nghĩ đến khuôn mặt của Mộc Du Dương.

Cô mở điện thoại gọi thức ăn giao về nhà. Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn ở trong phòng, cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Mở tủ quần áo, nhìn thấy đầy âu phục đàn ông, đều là của Mộc Du Dương.

Lần trước số hành lý anh dọn đến đã được giúp việc sắp xếp ổn thỏa, đặt gọn trong từng nơi trong phòng.

Hàng âu phục chỉnh tề đẹp đẽ này như chiếc gai đâm vào mắt Phương Tiểu Ngư.

Bây giờ anh đang làm gì? Là đang họp, hay đang đọc tài liệu, hay là đang bàn việc với khách hàng?

Phương Tiểu Ngư lắc đầu, cố giũ bỏ hình ảnh của anh trong đầu cô ra, nhưng cô phát hiện mình hoàn toàn không làm được.

Anh tựa như dấu ấn được đóng trong trái tim cô. Cô càng không muốn nghĩ đến thì nỗi nhớ lại càng mãnh liệt.

Cô đóng tủ quần áo, đến bên giường ngồi xuống, khóe mắt lại nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Bức ảnh đặt trên đầu giường được chụp lúc anh và cô, còn có Lạc Bảo Nhi đang ăn cơm cùng nhau. Không ngờ anh lại in ra thành ảnh đặt trên đầu giường.

Trong bức ảnh, anh thay đổi hình ảnh lạnh lùng băng giá của mình mà nở một nụ cười hiếm hoi.

Thật ra anh cười lên trông rất đẹp, vốn khuôn mặt anh đã đẹp, cười lên còn làm điên đảo chúng sinh hơn nữa.

Phương Tiểu Ngư trong lòng rối loạn, “cạch” một tiếng úp tấm hình đầu giường xuống.

Đứng dậy ra ngoài phòng khách, cô lại nhìn thấy một bó hoa đã héo khô. Đó cũng là bó hoa do Mộc Du Dương mua, cô đã cắm nó vào bình rồi để ở phòng khách.

Mỗi một góc trong căn nhà này đều có dấu vết của Mộc Du Dương, mỗi một dấu vết đều như đang cứa vết thương trong tim cô.

Nếu ngày ấy anh không bỏ đi trong lễ đính hôn của họ, có phải bây giờ họ đã cùng nhau sống hạnh phúc không?

Nếu anh có thể sớm nhận ra tình cảm của mình, sớm ngày rời xa An Ly trở về bên cạnh cô, có phải cô sẽ không đính hôn với Tống Đình Hi không?

Nếu lúc trước cô không cứng đầu như thế mà ngoan ngoãn nghe lời trước mặt anh, có phải họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ không?

Cô vẫn yêu anh, anh cũng yêu cô, nhưng họ mãi mãi không thể ở bên nhau.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày xong, Phương Tiểu Ngư đến Mirandas bàn giao công việc. Cô không thể làm việc ở đây nữa. Trước khi mất trí nhớ, cô là nhân viên của Louise, cô có nghĩa vụ quay về đó làm việc tiếp.

Lúc cô từ chức lại vô tình phát hiện nhà thiết kế chính Ôn Minh Nguyệt của công ty cũng đang bàn giao công việc giống cô. Phương Tiểu Ngư chỉ nở nụ cười nhẹ với cô ấy rồi rời khỏi công ty.

Về nhà không lâu, Lương Vệ Lễ gọi điện thoại cho cô, nói dù thế nào cũng không đồng ý đơn từ chức của cô. Nhưng Phương Tiểu Ngư quyết ý muốn từ chức, hơn nữa liên tục nói xin lỗi, cuối cùng Lương Vệ Lễ nói sao cũng không khuyên được cô, chỉ đành đồng ý.

Như vậy Mirandas trong một lúc mất đi hai đại tướng là Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt. Lần trước Mirandas tổ chức cuộc thi thiết kế đã kiếm được không ít nhân tài, nhưng quán quân Phương Tiểu Ngư và á quân Ôn Minh Nguyệt lại đi mất.

Mấy ngày sau, Phương Tiểu Ngư quay trở về Louise.

Không ngờ, cô lại lần nữa gặp Ôn Minh Nguyệt ở đây.

Ôn Minh Nguyệt ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc mà cô từng ngồi, đang tập trung xem bản vẽ thiết kế. Thấy cô tiến vào, Ôn Minh Nguyệt mỉm cười hỏi: “Tiểu Ngư, sao chị lại đến đây?”

Phương Tiểu Ngư hỏi ngược lại: “Tôi đang muốn hỏi cô đây, cô ngồi ở đây làm gì? Chỗ này là phòng làm việc của tôi mới đúng.”

Là Tống Đình Hi bảo cô quay lại làm việc. Anh nói từ sau khi cô đi, những thứ trong phòng làm việc chưa từng thay đổi, đều để lại đợi cô trở về.

Giờ đây Phương Tiểu Ngư đã trở về. Nhưng cô không ngờ rằng vị trí hiện tại lại do Ôn Minh Nguyệt ngồi. Chẳng trách lúc nãy khi cô vào công ty, các đồng nghiệp đã dùng ánh mắt rất lạ nhìn cô.

Ôn Minh nguyệt vẫn giữ nụ cười như cũ mà nói: “Chị Tiểu Ngư, chị nói nhầm rồi đúng không? Đây là phòng làm việc của tôi mà.”

Ngay lúc Phương Tiểu Ngư thấy khó hiểu, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình Hi hỏi rõ thì cửa phòng làm việc mở ra, Tống Định Bang và Đặng Hân tiến vào.

“Bác trai, bác gái?” Phương Tiểu Ngư hiện giờ càng thấy khó hiểu. Trước đây sau khi ông Tống giao công ty cho cô thì rất ít khi đến công ty nữa.

Bây giờ họ đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ vì cô quay trở về công ty làm việc nên bác trai bác gái cùng nhau đến thăm cô?

Nghe thấy lời nói của cô, Đặng Hân trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thôi đi, ai là bác trai bác gái của cô? Đừng gọi lung tung.”

“Sao cơ?” Phương Tiểu Ngư mở to mắt không thể tin được. Tất cả mọi chuyện chỉ mới xảy ra chưa đến một năm. Cô chỉ mới không gặp họ mấy tháng thôi, thái độ của họ đối với cô đã khác biệt rất lớn.

Phương Tiểu Ngư hỏi lại: “Bác gái, bác nói vậy là sao ạ?”

Tống Định Bang lập tức nói: “Có ý gì sao? Ý của chúng tôi chính là hiện giờ cô có thể cút rồi. Về sau cô đừng đến làm phiền Đình Hi nhà chúng tôi nữa. Nhìn cho rõ đi, hiện giờ người ngồi trên chiếc ghế này là cô Ôn, cô ấy mới là người Đình Hi sắp cưới. Nhà họ Tống chúng tôi chỉ chấp nhận mỗi cô Ôn làm con dâu thôi.”

Ầm!

Như có một quả bom nổ trong đầu cô, Phương Tiểu Ngư như hóa đá tại chỗ.

Còn chưa kịp có phản ứng gì, Đặng Hân đã tiếp tục: “Nhìn thấy chưa? Chỉ có người gia cảnh trong sạch, tiểu thư con nhà danh giá như thế mới có thể vào nhà họ Tống chúng tôi. Loại không có gia thế bối cảnh, còn mang theo một đứa con hoang như cô thì không có tư cách làm con dâu nhà họ Tống chúng tôi!”

Vừa nghe Đặng Hân nói đến hai từ “con hoang”, Phương Tiểu Ngư liền mất bình tĩnh.

“Bà nói ai là con hoang?” Phương Tiểu Ngư trừng mắt nhìn Đặng Hân, giọng điệu hung dữ.

Nếu bà ta đã mắng Lạc Bảo Nhi ác độc thế thì cô cũng không cần khách sáo nữa!

Đặng Hân đắc ý hất hàm: “Chẳng lẽ con trai cô không phải con hoang? Đến bố ruột là ai nó cũng không biết, thật đúng là mất mặt!”

Phương Tiểu Ngư mất đi lí trí, lập tức muốn xông lên đánh nhau với Đặng Hân, nhưng bị Tống Định Bang cản lại.

“Đủ rồi! Chỗ này là công ty nhà họ Tống chúng tôi! Loại đàn bà đanh đá chua ngoa như cô thì ra ngoài mà gây sự! Đừng có ở lại đây!”

Tống Định Bang lạnh lùng nhìn cô. Phương Tiểu Ngư chỉ cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK