Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

303

Lương Vệ Lễ tưởng mình đã thu hút được sự chú ý của Mộc đại thiếu gia nên có chút đắc ý.

Anh liền rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng và một đồng xu, đặt lên bàn làm việc trước mặt Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương nhận ra tấm thẻ ngân hàng, đây chính là thứ sáng nay anh đã nhờ Lương Vệ Lễ đưa cho cô gái mà mình đã cùng qua đêm tối qua, giờ sao lại lấy về?

Lương Vệ Lễ nhận ra vẻ thắc mắc của Mộc Du Dương liền bật cười: “Thú vị không? Người ta trả lại cho anh đấy, này, còn tặng thêm một đồng tiền chi phí ra giường nữa.” Vừa nói anh vừa chỉ vào đồng bạc sáng lấp lánh trên bàn.

Mộc Du Dương giật mình, trên gương mặt lạnh lùng tỏ rõ sự giận dữ khó hiểu xen lẫn một chút tò mò thú vị.

Lương Vệ Lễ nhìn thấy vẻ mặt hiếm có của Mộc đại thiếu gia liền vội vàng trưng thói nhiều chuyện của mình.

“Kể cũng lạ, anh trước nay luôn không gần nữ sắc mà, sao đột nhiên giờ lại thay đổi muốn hưởng thụ như thế?”

Lương Vệ Lễ biết người bạn này không giống mình, bản thân anh thích tung hoành tình trường, cờ bay phấp phới, nhưng Mộc đại thiếu gia tuy có tất cả trong tay nhưng lại không quen người bạn gái nào.

Mấy năm trước tuy có từng yêu một lần, nhưng cũng chỉ thoáng qua, cô gái đó đã chạy ra nước ngoài cắt đứt quan hệ với Mộc Du Dương, Lương Vệ Lễ cứ tưởng Mộc Du Dương sẽ chờ cô gái đó cả đời, ai ngờ tối qua người bạn này lại nghĩ thông suốt, chịu qua đêm với cô gái khác rồi.

Sự tò mò trong lòng Lương Vệ Lễ dâng cao.

Mộc Du Dương lại lạnh lùng đập tan sự tò mò ấy: “Nói xong rồi thì cút ra ngoài.”

Nhìn gương mặt băng giá càng lúc càng hạ nhiệt độ của Mộc Du Dương, Lương Vệ Lễ cũng không dám hỏi nhiều nữa, đành cố kiềm sự nhiều chuyện trong lòng mà vội vàng bước ra khỏi phòng tổng tài.

Mộc Du Dương đặt bút xuống, cầm đồng xu lên, nhớ lại việc xảy ra đêm qua.

Hôm qua anh có việc đi công tác ở thành phố C, buổi tối đi gặp công ty đối tác rồi tham gia một buổi tiệc rượu.

Uống được một lúc thì anh chợt cảm thấy chóng mặt, cả người nóng bừng, cực kì khó chịu, bèn đi ra ngoài hít thở không khí.

Ai ngờ hít thở không khí cũng vô ích, ngược lại còn thấy người nóng hơn, đây rõ ràng không phải cảm giác do say rượu mang lại, Mộc Du Dương lúc đó đã nhận ra, nhưng đã quá muộn, lúc ấy anh cần phải tìm được một người giúp anh giải tỏa cảm giác này.

Sau đó anh đã gặp cô gái ấy.

Mộc Du Dương nhắm mắt, tựa hồ cảm nhận được mùi hương ngọt ngào ấy vẫn còn ở bên cạnh mình.

Cô gái ấy…

Tối đó do dược tính phát tác nên anh không nhìn rõ mặt cô, chỉ có vệt đỏ trên ra giường sau khi xong chuyện là tác động mạnh vào trái tim băng giá của anh.

Buổi sáng thức dậy, Mộc Du Dương nhìn thấy có một cô gái đang xoay lưng ngủ chung giường với mình thì liền nhớ lại sự bồng bột tối qua, lập tức đứng dậy tắm rửa rồi rời đi, quay về thành phố Y, trước khi đi anh có để lại một tấm thẻ ngân hàng với một số tiền lớn đủ để khiến tất cả mọi cô gái mê tiền phải động lòng.

Ai ngờ cuối cùng lại như thế này.

Mộc Du Dương định thần lại, cất tấm thẻ vào trong ngăn bàn rồi nhìn đồng xu kia, đắn đo một lúc lâu, sau đó cầm lấy cho vào túi áo.



Năm năm sau.

Tại một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố Y, khung cảnh rất bận rộn.

Các nhân viên ở đây đều đang chăm chú làm việc của mình, thỉnh thoảng lại có vài người ra vào.

Tại một góc bàn làm việc sát cạnh cửa sổ, tiếng gõ bàn phím vang lên lách cách.

Phương Tiểu Ngư ngồi ở đó, mặc một bộ váy công sở màu xanh lam vừa vặn, ôm lấy thân hình gọn gàng xinh xắn của cô.

Bận rộn cả ngày, cũng đã sắp đến giờ tan làm, Phương Tiểu Ngư liếc nhìn thời gian rồi rút điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại: “Cục cưng, hôm nay không tăng ca, đừng vì đợi mà ngủ gục nhé.”

Nói xong, cô hớn hở thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Đột nhiên cô nhìn thấy giám đốc của mình lắc lư cái bụng mỡ bước đến thì liền cảm thấy suy sụp.

Không phải chứ! Lại nữa sao?

Phương Tiểu Ngư giật mình, ngón tay đang chuẩn bị tắt máy khẽ run run rồi nhấn nút khởi động lại.

Cơn sợ ấy còn chưa qua, giám đốc đã tuyên bố một tin xấu: “Tối nay phiền mọi người phải tăng ca rồi! Cố gắng để thành tích tháng này đạt gấp đôi nhé!”

Nói xong, ông ta mặc kệ vẻ mặt ngao ngán của các nhân viên phía sau, đủng đỉnh đi về văn phòng.

Phương Tiểu Ngư nhìn màn hình máy tính vừa bật sáng trở lại, trong lòng vừa khó chịu vừa chán nản.

Ôi…

Từ sau khi vào làm ở công ty này ba năm trước thì tăng ca đã trở thành việc thường nhật của Phương Tiểu Ngư, nhưng quan trọng nhất là lại không hề có tiền tăng ca.

Hết cách rồi, vì cuộc sống, cô đành phải cố gắng làm việc thôi, cũng may thành tích rất xuất sắc, giám đốc cũng hay có ý muốn đề bạt cô, ai ngờ có một lần giám đốc mời cô ăn cơm, cô lại từ chối, tin tức thăng chức cũng theo đó mà biến mất.

Phương Tiểu Ngư cảm thấy có hơi hụt hẫng, mở điện thoại lên xem, tin nhắn thoại lúc nãy đã được trả lời, là một biểu tượng cảm xúc hình một người đang nhảy nhót vui vẻ.

Nhìn biểu tượng, Phương Tiểu Ngư cũng biết được người ấy đã vui như thế nào.

Cô khẽ thở dài rồi lại gửi một tin nhắn thoại báo việc mình phải tăng ca.

Một lát sau, người bên kia gửi đến một biểu tượng cảm xúc hình người cúi mặt ủ rũ.

Phương Tiểu Ngư trông thấy mà đau lòng, nhưng cũng đành phải bất lực mở tài liệu làm việc.

Tăng ca đến tận gần mười giờ, Phương Tiểu Ngư cứ luôn cảm thấy bất an, nhớ mãi đến biểu tượng cảm xúc ủ rũ ấy.

Cô nhìn vào phòng giám đốc rồi quyết định đứng dậy, đến gõ cửa.

“Giám đốc, tôi muốn hỏi chức trưởng phòng khi nào mới có quyết định?”

“Tiểu Phương à, đừng có nôn nóng, thành tích của cô mọi người đều nhìn thấy rõ, khi thời cơ đến thì tự nhiên sẽ quyết định rồi.” Giám đốc thong thả uống trà, vẽ ra viễn cảnh cho Phương Tiểu Ngư.

“Giám đốc, tôi đến công ty cũng được mấy năm rồi, trong công việc tôi tự thấy mình rất nỗ lực, nếu không có được sự thăng tiến và không gian phát triển tương xứng thì tôi đành phải tìm nơi khác lập thân thôi.”

“Này này…” Giám đốc chợt biến sắc mặt, đằng hắng giọng, đứng dậy vòng ra phía sau Phương Tiểu Ngư, bàn tay to béo thô ráp vô tình hữu ý vỗ vào cặp mông căng tròn của cô. “Tiểu Ngư à, trên đời này, phụ nữ cạnh tranh trong công việc là không dễ đâu, nhưng mà vẫn có cách, để xem cô có hiểu hay không thôi.”

Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, gai ốc toàn thân nổi lên, không ngờ ông ta lại có ý này.

Cô vung tay tát mạnh, bốp một tiếng, giám đốc bị tát nổ đom đóm mắt.

“Đồ dê già, dám giở trò với tôi, thật kinh tởm!”

Cặp mắt kính của giám đốc bị Phương Tiểu Ngư đánh cho méo xệch, ông ta vừa xoa mặt vừa giận dữ quát: “Tôi vốn rất xem trọng cô, Phương Tiểu Ngư, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cẩn thận tôi sẽ khiến cô ra đi tay trắng đấy!”

“Ai sợ ai chứ? Có tin là bây giờ tôi bước ra nói với mọi người ông đã sàm sỡ tôi không?”

Dứt lời, Phương Tiểu Ngư đưa tay vò đầu tóc rối bù, sau đó cởi nút áo, vẻ mặt làm như vừa bị ức hiếp rất ghê gớm rồi gào to: “Bớ người ta, giám đốc muốn…”

Vừa nói cô vừa chạy ra ngoài văn phòng.

Đúng là lợi hại!

Giám đốc trước nay luôn tỏ vẻ đạo mạo làm sao chấp nhận được chuyện này, sợ cái mặt nạ mình đã mang bao nhiêu năm nay bị lột ra, lập tức kéo tay Phương Tiểu Ngư lại mà xuống nước.

“Trời ơi, đừng hét nữa, đừng hét nữa! Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Ông ta tưởng cô sẽ dùng chiêu này để ép ông ta phải cho cô lên chức trưởng phòng.

Nhưng không ngờ lại nghe Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi muốn nghỉ việc, ngày mai tôi sẽ gửi đơn lên, ông duyệt rồi trả lương đầy đủ cho tôi, không được thiếu một đồng.”

Chỉ thế thôi ư?

Giám đốc cơ hơi bất ngờ, nhưng sau đó gật đầu ngay, ông ta thật sự không thích giữ lại một cô gái tính tình mạnh mẽ lại không biết nhìn sắc mặt cấp trên thế này.

Có được câu trả lời rồi, Phương Tiểu Ngư liền vội vàng rời khỏi công ty, nhưng không về nhà mà lại ghé vào một trường mẫu giáo ở gần nhà.

Trường mẫu giáo không vang lên tiếng cười đùa của trẻ nhỏ như ban ngày mà vô cùng yên tĩnh.

“Chị đến rồi, thằng bé đợi chị đến mức ngủ quên luôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK