Mộc Du Dương cũng không muốn giấu giếm, anh đem mọi chuyện kể lại cho cô nghe.
Ai ngờ Phương Tiểu Ngư nghe xong, không nhịn được cười phá lên.
Anh gãi gãi mũi, hỏi cô: “Anh mệt đến thế này mà em còn cười?”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Đương nhiên rồi. Anh đường đường là đại tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên mà còn không bằng một thiết kế nhỏ nhoi như em.”
Mộc Du Dương nghi ngờ: “Sao vậy?”
Phương Tiểu Ngư ngóc đầu lên, ra vẻ đắc ý, nói: “Chuyện hệ thống công ty anh có người xâm nhập, ai đã báo anh biết?”
Mộc Du Dương trả lời: “Đương nhiên là Lương Vệ Lễ rồi.”
Phương Tiểu Ngư hỏi tiếp: “Vậy ai báo cho Lương Vệ Lễ biết?”
Mộc Du Dương càng nghi ngờ hơn, “Đương nhiên là nhân viên cấp dưới rồi. Em hỏi chuyện này để làm gì?”
“Anh có ngốc không vậy? Hệ thống công ty bị xâm nhập thì người đầu tiên phát hiện là ai chứ? Đương nhiên là người của bộ phận kỹ thuật rồi! Tại sao Lục Trạch điều tra bấy lâu lại không điều tra được manh mối gì chứ? Đương nhiên là vì người bên dưới đã đặt điều nói dối! Vì công ty có nội gián nên hệ thống công ty mới bị xâm nhập dễ như trở bàn tay như vậy! Cùng vì có nội gián yểm trợ nên các anh mới điều tra không ra!”
Nói xong, Phương Tiểu Ngư còn cốc nhẹ vào đầu anh một cái, “Đã hiểu chưa?”
Mộc Du Dương chớp mắt đã hiểu được ý cô. Chẳng trách một tường thành kiên cố như thế mà vẫn bị xâm nhập dễ như trở bàn tay. Hệ thống phức tạp như thế làm sao mà dễ dàng xâm nhập được chứ!
Hơn nữa nội gián không chỉ có một người. Anh kết luận, trong thành viên hội đồng quản trị nhất định có nội gián.
Theo như suy luận hợp lý của Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương thay đổi hướng điều tra.
Lần này anh dễ dàng tìm ra được nội gián trong bộ phận kỹ thuật. Hắn chính là chủ quản của bộ phận kỹ thuật, Vương Thông. Còn về ngọn nguồn thì anh cũng tra được nội gián trong hội đồng quản trị, đó chính là một cổ đông có công trong Thịnh Thế Mộc Thiên.
Có sự tiếp ứng của chủ quản bộ phận kỹ thuật, hệ thống của công ty mới có thể xâm nhập dễ như trở bàn tay. Hơn nữa tên Vương Thông này và cổ đông kia đã hợp sức để đánh lừa hướng điều tra, cho nên điều tra bấy lâu nay đều không tra được thứ gì.
Trước khi cổ đông ấy bị cơ quan điều tra giải đi, Mộc Du Dương hỏi: “Tại sao ông phải làm vậy?”
Cổ đông cười lạnh lùng, trả lời: “Mộc Du Dương, Thịnh Thế Mộc Thiên trong tay cậu sớm muộn gì cũng đổ nát! Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu phá hoại nó!”
Nói xong câu này, ông ta không nói gì thêm. Về phần Vương Thông, hắn chỉ là một con rối, không biết chuyện gì cả.
Nhưng dù cho thế nào, chuyện này cũng đã giải quyết ổn thỏa.
Phương Tiểu Ngư đắc ý, muốn Mộc Du Dương báo đáp, cô nói nếu không có cô, Mộc Du Dương vẫn còn chưa biết điều tra cái gì nữa.
Mộc Du Dương mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Sao em biết công ty có nội gián?”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Đương nhiên là vì lúc trước em cũng đã trải qua những chuyện thế này rồi! Lúc trước em làm việc cho một công ty thiết kế thời trang, sau đó hệ thống công ty cũng bị hack, bản thảo của thiết kế chính đều bị trộm mất và trở thành ý tưởng cho công ty nọ. Rồi em bị người khác bêu xấu là nội gián và bị đuổi khỏi công ty.”
Nghĩ đến chuyện trước đây, cô hơi khó chịu, giọng cũng nhỏ hơn một chút: “Lúc đó, Lạc Bảo Nhi chỉ mới mấy tháng tuổi, em gửi con cho hàng xóm trông hộ. Em cứ nghĩ ra ngoài đi làm kiếm tiền nhưng không ngờ lại bị công ty đuổi. Sau đó, suýt nữa ngay đến sữa cho con em cũng không mua nổi! May mà hàng xóm tốt, họ đã giúp em vượt qua được giai đoạn khó khăn đó.”
Nhìn cô nhíu mày kể, anh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, anh kéo tay cô ôm vào lòng, “Sau này em đừng đi đâu nữa, cứ ở bên cạnh anh là được rồi.”
Ở bên cạnh anh, cả đời này anh sẽ không để cô chịu thêm thiệt thòi nữa. Anh chỉ hận sao mình không sớm quen được cô, không sớm ở bên cạnh cô.
Lạc Bảo Nhi từ lâu đã không còn ngạc nhiên với chuyện thân mật của hai người họ. Cậu cười hi hi rồi ra chỗ Mộc lão gia đánh cờ, để mẹ và chú Mộc nói chuyện anh anh em em trong phòng.
Thời tiết của thành phố Y hôm nay rất tốt nhưng bầu không khí trong căn biệt thự ngoại ô ấy lại âm u đến đáng sợ, tựa hồ ánh nắng cũng không thể xuyên đến căn nhà này.
“Kế hoạch lần này lại thất bại rồi. Chúng ta còn mất một con cờ quan trọng nữa!”
Tô Lạc Nhĩ nghiến răng, giận dữ nói. Các ngón tay siết chặt như muốn bóp vụn ly rượu trong tay.
An Ly im lặng, không lên tiếng, chăm chú vẽ bản thảo thiết kế của mình.
Kế hoạch lần này, cô vốn không ôm kỳ vọng quá lớn. Mẹ đã quá nóng vội báo thù, hành sự quá lỗ mãng. Vị cổ đông là một con cờ quan trọng của họ, bây giờ mất đi con cờ này, kế hoạch sau này của họ sẽ càng lúc càng khó khăn.
Thấy An Ly không nói chuyện, Tô Lạc Nhĩ cũng dần dần bình tĩnh lại. Bà ta đứng dậy bước vào phòng ngủ, đóng cửa, khóa chốt.
Trên đầu giường ngủ, bà ta đặt một tấm hình đen trắng cũ kỹ.
Đó là ảnh của một gia đình. Người bố thì tuấn tú bất phàm. Người mẹ xinh tựa như hoa, ánh mắt biết cười tỏa sáng như trăng rằm, hàm răng trắng đều. Phía trước, dưới bố cha mẹ là một cô gái nhỏ đứng trước đến vai.
Cô gái nhỏ mặc một cái váy hoa, tóc bím đuôi ngựa, nhìn nụ cười tự tin trên mặt của cô gái thì biết ngay bố mẹ cô đã yêu thương cô biết dường nào.
Tô Lạc Nhĩ ngồi xuống giường, cầm bức ảnh gia đình lên, ngón tay nhè nhẹ vuốt trên mặt kính.
Nước mắt bắt đầu tuôn chảy, có giọt rơi xuống khung hình bên dưới.
“Bố mẹ, xin lỗi... xin lỗi... Con vẫn chưa thành công... Xin lỗi... ”
Bà ta nghẹn ngào nói nhỏ.
Ngược dòng thời gian về cái đêm của mười mấy năm trước.
Đêm đó, cô gái nhỏ và mẹ mình lo lắng ngồi trong nhà đợi bố trở về.
Cô gái tin rằng, bố nói về thì nhất định sẽ về.
Nhưng ông đã nuốt lời. Ông không thể về nhà, không thể nhìn đứa con gái bảo bối của mình lần cuối.
Cô gái nhỏ và mẹ mình không phải đợi bốtrở về nữa mà họ đợi tro cốt của ông.
Sau đó, mẹ cô gái đã ôm hũ tro cốt của bố cô, đứng trước mặt cô, nhảy xuống lầu.
Không bao giờ cô gái có thể quên được lời sau cùng của mẹ cô.
“Thanh Thanh, đừng quên bố mẹ nhé.”
Cô sẽ không quên, không thể bao giờ quên.
Cái cảnh năm đó in sâu vào tim cô gái, trở thành một vết hằn trong đời cô, trở thành mục tiêu sống của cả cuộc đời cô.
…
Trong biệt thự Mộc gia, Phương Tiểu Ngư đang tập thể dục theo hướng dẫn trên ti vi, trên dàn loa còn phát thêm âm nhạc cổ điển dưỡng thai.
Nhảy mệt rồi, cô ngồi xuống ghế, uống ngụm nước.
Lạc Bảo Nhi hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, bổ nhào vào người cô, kê tai vào bụng cô nghe ngóng.
Nghe chăm chú một hồi lâu, Lạc Bảo Nhi thất vọng, ngẩng đầu lên, mắt long lanh hỏi: “Mẹ, em gái sao không động đậy vậy?”
Phương Tiểu Ngư khổ sở, trả lời: “Lạc Bảo Nhi, đây không nhất định là em gái, mà có thể sẽ là em trai đấy con. Em bé chỉ mới hơn hai tháng tuổi nên tạm thời không thể cử động được!”
Lạc Bảo Nhi hiểu chuyện, gật đầu, nói vào bụng Phương Tiểu Ngư: “Em trai nhỏ, em gái nhỏ ơi, em mau lớn nhanh nhé! Anh đợi em này!”
Phương Tiểu Ngư không khỏi buồn cười. Đứa trẻ này chưa sinh ra mà Lạc Bảo Nhi đã vui như thế. Sau này sinh ra rồi Lạc Bảo Nhi chắc sẽ càng quấn quýt với em hơn.
Đang suy nghĩ vui vẻ, Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy đau bụng dữ dội.