Anh muốn gặp cô, rất muốn gặp cô.
Tống Đình Hi đỗ xe lại, bước đến căn chung cư quen thuộc, đang định vào thang máy thì chợt nhìn thấy một bóng dáng thân quen.
Đó là Phương Tiểu Ngư, cô có vẻ vừa mới tan làm, cũng đang chuẩn bị vào thang máy. Tống Đình Hi liền bước nhanh đến chặn trước cửa thang.
Phương Tiểu Ngư giật mình nhìn người đàn ông đang xông đến chỗ mình, vội vàng phản ứng lùi ra sau mấy bước.
“Anh làm gì thế?” Phương Tiểu Ngư cảnh giác đưa tay chặn trước ngực, “Thang máy đến rồi, cảm phiền anh nhường đường.”
Nhưng ngay sau đó, cô liền bị Tống Đình Hi ôm vào lòng. Anh ôm cô đẩy vào sát tường, giữ chặt cô rồi hôn cô một cách không do dự.
Anh trước nay chưa bao giờ đối xử với cô thô bạo thế này, còn cắn lên môi cô, hệt như đang nhai một con mồi vậy, chẳng mấy chốc đã cảm nhận được mùi máu xộc lên miệng.
Nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, cứ thế ôm chặt lấy cô, càng hôn mãnh liệt hơn. Lưỡi của anh tham lam đưa vào miệng cô, thám hiểm trong ấy, điên cuồng chiếm hữu từng ngóc ngách.
Phương Tiểu Ngư đương nhiên ra sức vùng vẫy, nhưng không có ích gì. Một người trông có vẻ dịu dàng như Tống Đình Hi không ngờ lại mạnh như thế, cô cố mấy cũng không giằng ra được chút nào.
Hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, đến khi cô sắp nghẹt thở rồi thì anh mới chịu buông cô ra.
“Tiểu Ngư…”
Anh khẽ gọi tên cô, đưa tay định lau nước mắt trên mặt cô.
Nhưng cô khó chịu quay đầu đi, không thèm nhìn anh.
Nỗi xấu hổ và căm giận lúc này đã hoàn toàn xâm chiếm trái tim cô, ở ngay trước cổng nhà mình mà cô lại bị một người đàn ông hoàn toàn không quen biết cưỡng hôn thế này.
Giờ đây, cô lại càng không tin người đàn ông này là vị hôn phu của mình. Cho dù cô có còn nhớ hay không thì cũng không thể nào yêu một người đàn ông thô bạo thế này được.
Nhìn những giọt nước mắt và gương mặt đầy uất ức của cô, Tống Đình Hi cảm thấy áy náy vô cùng.
“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư.” Anh khẽ cất tiếng, xin lỗi cô về hành động thô bạo vừa rồi.
Nhưng cô hoàn toàn không nghe, chỉ giận dữ nói: “Buông tôi ra! Tôi phải về nhà!”
Tống Đình Hi đương nhiên không muốn buông cô ra, cả đời này cũng không bao giờ muốn buông cô ra.
“Tiểu Ngư, đi theo anh được không?” Anh nói bằng giọng cầu khẩn. Ở trước mặt cô, anh trước nay luôn bất chấp thể diện và tự trọng của mình.
“Anh làm thế này là sao? Tôi đã nói tôi hoàn toàn không quen anh, mà cho dù lúc trước chúng ta có quen nhau thì bây giờ tôi cũng đã hoàn toàn không nhận ra anh rồi. Anh lại cứ năm lần bảy lượt đến làm phiền tôi, anh thật sự quá đáng ghét!”
Đáng ghét…
Cô ấy nói ghét mình.
Tống Đình Hi lại càng ôm cô chặt hơn, anh sợ nếu như buông tay ra thì cô sẽ không bao giờ chịu gặp lại anh nữa.
“Tống Đình Hi!”
Từ phía xa chợt có một tiếng quát, hai người đồng loạt quay sang nhìn.
Là Mộc Du Dương!
Anh bước nhanh về phía họ, giật tay Tống Đình Hi ra rồi đấm thẳng vào mặt anh.
“Anh muốn làm gì Tiểu Ngư?” Hai mắt Mộc Du Dương long lên sòng sọc, căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Ha.” Tống Đình Hi lau máu trên miệng mình, lạnh lùng nói: “Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ. Mộc Du Dương, rốt cuộc anh còn định giấu Tiểu Ngư đến khi nào nữa?”
Mộc Du Dương quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư, môi cô đã bị rách bật máu, nước mắt còn đọng trên mi, dáng vẻ vô cùng uất ức, rõ ràng là vừa bị người ta cưỡng hôn.
Mộc Du Dương làm sao có thể nhịn nổi? Anh ngay lập tức lại giáng thêm một cú đấm vào mặt Tống Đình Hi.
Tống Đình Hi lần này cũng nổi giận, đưa tay đánh trả, lực đánh cũng không hề nhẹ.
Miệng của hai người đều chảy máu, mắt trừng trừng nhìn đối phương.
“Mộc Du Dương, anh có dám nói cho Tiểu Ngư biết chân tướng việc cô ấy bị ngã xuống sông không? Sau khi cô ấy bị ngã, anh đã làm những gì? Anh có dám nói không?”
Mộc Du Dương nắm chặt nắm đấm, gằn giọng: “Không cần anh phải lo!”
Những chuyện ấy anh sau này sẽ tìm dịp để kể cho Phương Tiểu Ngư, nhưng không phải bây giờ.
Tống Đình Hi lạnh lùng cười: “Anh có dám nói cho cô ấy biết, cô ấy chính là bị vị hôn thê của anh đẩy xuống sông không? Anh có dám nói cho cô ấy biết, sau khi anh biết được sự thật rồi lại không hề làm gì cả không? Anh có dám nói cho cô ấy biết, vào lúc cô ấy đau khổ vì anh, anh lại tổ chức lễ đính hôn với An Ly không?”
“Đủ rồi!”
Hai chữ đơn giản ấy thốt ra từ miệng của Phương Tiểu Ngư lập tức khiến cả Tống Đình Hi và Mộc Du Dương bình tĩnh lại.
Phương Tiểu Ngư quay người chạy lên lầu.
Mộc Du Dương trừng mắt nhìn Tống Đình Hi một cái rồi cũng quay lưng đi lên lầu.
Đống hành lí trong phòng khách đều đã được giúp việc cất hết, căn nhà cũng được lau dọn không còn một hạt bụi, nhưng Mộc Du Dương không hơi đâu quan tâm mấy việc này, chạy thẳng đến cửa phòng ngủ.
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Mộc Du Dương lo lắng gõ cửa, từ bên ngoài anh có thể cảm nhận được Phương Tiểu Ngư đang ngồi bên trong khóc rất thương tâm.
Anh đau lòng nói: “Tiểu Ngư, em mở cửa cho anh vào, nghe anh giải thích được không?”
Bên trong không có tiếng đáp, Mộc Du Dương càng thêm lo lắng sốt ruột, “Tiểu Ngư, em mở cửa, anh sẽ kể hết cho em nghe, có được không?”
Vẫn không có phản ứng gì.
Mộc Du Dương ngây người đứng ở cửa, cứ như thế đứng suốt cả đêm.
Trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng chợt bật mở. Mộc Du Dương đứng cả đêm bên ngoài lập tức tỉnh ngủ, mau chóng đưa tay ôm chặt Phương Tiểu Ngư vào lòng.
“Đừng động vào tôi.” Phương Tiểu Ngư lạnh lùng nói: “Mau kể hết mọi việc cho tôi nghe.”
Mộc Du Dương ngẩn người một lúc, sau đó cười đau khổ nói: “Được.”
Trong phòng khách, Phương Tiểu Ngư ngồi cách xa anh ba mét, cất tiếng nói: “Anh cứ luôn miệng bảo là quan tâm tôi, vậy tại sao lại đính hôn với người phụ nữ khác?”
Mộc Du Dương khẽ đáp: “Lúc ấy anh không biết là mình đã yêu em. Anh cứ tưởng người anh yêu là cô ta. Tiểu Ngư, anh xin lỗi.”
Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Đừng có vội xin lỗi, tôi còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cho rõ. Mộc Du Dương, nếu anh đã đính hôn với người phụ nữ khác rồi thì tại sao lại còn dây dưa với tôi? Tôi cảm thấy hành vi này thật sự rất vô liêm sỉ.”
Mộc Du Dương cúi đầu, câu hỏi này anh cũng không thể trả lời được.
“Có nghĩa là, những điều Tống Đình Hi nói là thật, anh ta thật sự là vị hôn phu của tôi. Còn anh, khi biết chính vị hôn thê của anh đã đẩy tôi xuống sông thì lại chẳng làm gì cả, cứ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bỏ qua cho cô ta, sau đó lại tiếp tục xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà ở bên tôi, có đúng không?”
Mộc Du Dương có hơi hốt hoảng, anh sợ nếu không giải thích thì sẽ mãi mãi mất đi cô.
“Tiểu Ngư, anh không phải là không làm gì cả, chỉ là có một vài việc cần phải có chứng cứ. Hiện giờ anh đã bắt đầu điều tra rồi, chân tướng đằng sau việc em bị đẩy xuống sông không đơn giản như em nghĩ đâu. Anh cần phải điều tra rõ ràng mọi chuyện thì mới có thể giải quyết được. Em tin anh đi, được không?”
Phương Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không tin anh.”
Cô không thể nào tin anh được nữa.