Mộc lão gia đang đau đầu suy nghĩ bước cờ tiếp theo nên đi thế nào. Lạc Bảo Nhi cũng đang bắt chước bộ dạng dùng tay chống trán đăm chiêu của ông. Hình ảnh ấy đáng yêu đến nỗi khiến người khác không nhịn được muốn nhào lên hôn mấy phát.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Bảo Nhi quay đầu lại nhìn. Vừa thấy là Phương Tiểu Ngư, cậu nhóc vui đến hét lên: “Mẹ!”
Phương Tiểu Ngư đi qua đó làm một động tác “suỵt”, ý bảo đừng nói chuyện ảnh hưởng đến suy nghĩ của Mộc lão gia.
Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn cúi đầu tập trung nhìn thế cờ. Mộc lão gia suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đi một nước cờ.
Qua một lúc lâu, ván cờ kết thúc, Lạc Bảo Nhi vui vẻ reo lên: “Lạc Bảo Nhi thắng rồi! Ông phải đồng ý một yêu cầu của Lạc Bảo Nhi.”
Mộc lão gia cưng chìu nói: “Được được được, ông có chơi có chịu. Lạc Bảo Nhi muốn ông làm gì nào?”
Vừa rồi họ đã nói rõ với nhau, người thua phải đồng ý một yêu cầu của người thắng, bất kể là gì cũng phải làm được. Bây giờ Lạc Bảo Nhi thắng rồi, Mộc lão gia chỉ có thể nghe theo lời cậu nhóc.
“Khoảng thời gian này Lạc Bảo Nhi không được gặp ông, Lạc Bảo Nhi nhớ ông lắm. Sau này, Lạc Bảo Nhi muốn mỗi ngày đều chơi cùng với ông.”
Mộc lão gia vốn dĩ cho rằng Lạc Bảo Nhi sẽ yêu cầu đồ chơi hoặc là thứ gì đó khác, dù gì cũng chỉ là một cậu nhóc năm tuổi, muốn thứ đồ gì đó cũng là bình thường. Nhưng ông không ngờ Lạc Bảo Nhi lại yêu cầu chuyện này.
Mộc lão gia trong thoáng chốc khóe mắt rưng rưng. Đây không chỉ là nguyện vọng của Lạc Bảo Nhi mà còn là nguyện vọng của ông.
Gần đây không chỉ ông không gặp được Lạc Bảo Nhi, ngay đến Mộc Du Dương ông cũng ít khi gặp được.
Hết cách, Mộc Du Dương muốn theo đuổi vợ tương lai mà. Vì để về sau mọi người có thể sống hạnh phúc, bây giờ ông chỉ đành nhẫn nhịn sự cô độc khi ở một mình.
Nói đến chuyện này Mộc lão gia lại giận, thằng nhóc Mộc Du Dương kia đã cố gắng mấy tháng vậy rồi mà vẫn còn chưa theo đuổi được Phương Tiểu Ngư.
Ông cũng là lần đầu tiên phát hiện, thì ra cháu trai của mình cũng có lúc vô dụng như thế.
Mộc lão gia nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, con cũng nghe Lạc Bảo Nhi nói rồi. Con xem có thể hứa với ông, cùng dọn về đây ở với Lạc Bảo Nhi không? Nếu là thế, sau này con không cần chạy hai đầu phiền phức thế nữa. Lạc Bảo Nhi cũng có thể mỗi ngày chơi với ông, đây là tâm nguyện duy nhất của ông.”
Mộc lão gia nhún nhường như vậy, Phương Tiểu Ngư cũng khó xử. Cô biết Mộc lão gia đối xử với cô tốt bao nhiêu, cũng biết dù trước kia khi Mộc Du Dương ở cùng An Ly, nữ chủ nhân nhà họ Mộc mà Mộc lão gia chấp nhận trong lòng cũng chỉ có cô.
Nên cô không nhẫn tâm từ chối Mộc lão gia, chỉ đành đồng ý.
Cô vừa gật đầu, Lạc Bảo Nhi đã hô hào: “Mẹ thật sự quá tốt! Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này!”
Lạc Bảo Nhi vui mừng chạy đến ôm chân Phương Tiểu Ngư, cọ đầu qua lại trên đùi cô.
Mộc lão gia cười đến hai mắt híp lại thành một đường, vui vẻ nói: “Tiểu Ngư, ngày mai ông sẽ bảo quản gia đến giúp hai mẹ con thu dọn đồ đạc qua đây. Mấy chuyện này con không cần lo đâu.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhưng cuối cùng cô vẫn nói với Mộc lão gia là sau khi dọn qua, cô và Lạc Bảo Nhi ở cùng một phòng, Mộc Du Dương không thể đến gần.
Mộc lão gia thoải mái đồng ý, dù sao chuyện theo đuổi vợ yêu này ông cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Sáng sớm hôm sau, quản gia dẫn một đoàn người đến nhà Phương Tiểu Ngư giúp cô thu dọn toàn bộ đồ đạc, sau đó chuyển đến nhà họ Mộc.
Nhìn thấy cả căn nhà trống trơn, Phương Tiểu Ngư hơi sa sầm nét mặt. Mộc lão gia làm thế rõ ràng là muốn chặt đứt đường lui của cô, để về sau cô chỉ có thể ở lại nhà họ Mộc.
Thôi vậy, dù sao có ở đâu cũng sẽ bị Mộc Du Dương làm phiền. Nói không chừng đến nhà họ Mộc ở, Mộc Du Dương sẽ nể sự uy nghiêm của Mộc lão gia mà bớt bớt lại.
Sự thực chứng minh cô hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Đến nhà họ Mộc rồi cô mới phát hiện, tất cả đồ đạc của Lạc Bảo Nhi đã được dọn đến phòng bên cạnh của cô, còn trong phòng của cô lại chất đầy đồ đạc của Mộc Du Dương.
Cô liền đùng đùng nổi giận mở cửa phòng sách, Mộc Du Dương đang ngồi nhàn nhã uống trà bên trong.
“Anh làm gì vậy?”
Cô hét to thế mà Mộc Du Dương không hề mất vẻ trấn tĩnh. Anh thong thả đặt sách và trà xuống, ngẩng đầu lên cười nói với cô: “Không làm gì cả, đang nhớ em thôi.”
Phương Tiểu Ngư càng thấy giận thêm, cô xông đến trước mặt Mộc Du Dương hỏi: “Anh để đồ đạc hết vào trong phòng tôi là có ý gì?”
Mộc Du Dương đứng dậy đi đến gần cô, kéo cô ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh có ý gì em còn không rõ sao?”
Nói xong câu này, yết hầu của anh cũng chuyển động lên xuống.
Phương Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó chất đầy sự say đắm. Anh cất giọng khàn khàn: “Tiểu Ngư, đừng cãi nhau với anh nữa, trở về bên anh được không?”
Mọi tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng cô đều sụp đổ vào giờ khắc này.
Thật ra cô đã tha thứ cho anh từ lâu.
Tình yêu thật đúng là điều kì diệu, nó có thể khiến bạn yêu một người chết đi sống lại, đồng thời cũng có thể khiến bạn hận người đó đến tận xương tủy.
Cô hận anh không quả quyết, hận mọi chuyện trước đây anh làm, hận anh không vì cô mà trừng phạt An Ly.
Nhưng cái hận này cũng không tồn tại được lâu, chúng đã bị anh từ từ dùng sự dịu dàng mà bào mòn từ lâu.
Cô chỉ là không cam lòng, không cam lòng cứ thế bị An Ly hãm hại hết lần này đến lần khác không rõ ràng như vậy, còn cô lại chẳng làm được gì. Dường như ngoại trừ tức giận, cô không còn cách nào khác, đây chính là điều cô không muốn đối diện nhất.
Nên cô cứ nổi nóng với anh hết lần này đến lần khác, muốn dùng lửa giận này để che giấu sự thật cô đã tha thứ cho anh từ lâu.
Nhưng từ khi cô trở về đến nay, Mộc Du Dương cũng chưa từng nổi giận với cô.
Bây giờ anh đối với cô ngoại trừ tình yêu ra còn có tiếc thương, làm gì nỡ nói nặng cô nửa lời.
Vậy nên anh nguyện bỏ ra tất cả, trưng ra thái độ sống chết bám lấy, muốn giữ chặt lấy cô bên mình, không bao giờ buông ra nữa.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, triền miên dây dưa. Tay anh bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô, hơi thở nơi mũi càng lúc càng nóng.
Cô cảm thấy mặt mình như phát sốt, trên cơ thể cũng như có từng đốm lửa nhỏ được đốt lên. Cô không tự chủ được bắt đầu hùa theo anh, dùng đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh, vùi cơ thể vào sâu trong lòng anh.
Hai cơ thể nóng rực quấn quýt lấy nhau. Hai người đi đến bên giường, anh nằm trên người cô, cảm nhận được sức nặng từ anh, cô cảm thấy cõi lòng như được lấp đầy.
Anh dịu dàng cởi quần áo trên người cô, bàn tay to nắn bóp khuôn ngực mềm mại của cô, khiến cô thở dốc liên miên. Hai chân cô cũng từ từ quấn lên hông anh.
Cảm thấy người dưới thân vô thức hùa theo mình, anh cảm thấy nơi nào đó ở thân dưới đang bành trướng cực hạn. Anh không thể nhịn được nữa mà tiến gần đến nơi riêng tư nhất của cô, hông dùng sức đẩy một cái tiến vào bên trong cơ thể cô theo một tiếng rên yêu kiều của cô.