Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30332

Phương Tiểu Ngư cảm thấy lời của Lương Vệ Lễ nói rất có lí, nhưng nếu thật sự làm như thế thì cũng có nghĩa là cô phải giả vờ mình không hề hay biết gì cả, vẫn cứ phải đối xử với Thẩm Mục giống như đối xử với chồng của mình.

Cô không biết liệu mình có thể làm được hay không.

Lương Vệ Lễ thở dài nói: “À, chị dâu, nếu chị cảm thấy phiền lòng quá thì về nghỉ ngơi sớm đi, việc thiết kế bộ sưu tập mới của mùa này tạm gác lại cũng được, sức khỏe của chị quan trọng hơn.”

Phương Tiểu Ngư im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Không cần đâu, bộ sưu tập phải ra mắt thị trường đúng hạn, chúng ta phải tranh thủ thời gian thiết kế. Thời gian này tôi sẽ đôn đốc giám sát, cố gắng làm thật tốt.”

Lương Vệ Lễ có hơi lo lắng nhìn Phương Tiểu Ngư, vốn định khuyên cô về nghỉ ngơi đi, nhưng trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô cuối cùng không nói gì nữa.

Anh hiểu rõ cô muốn dùng công việc để làm bản thân tê liệt.

Chỉ khi bận rộn thì mới quên đi tất cả.

Có lẽ cũng sẽ quên đi được sự thật rằng Mộc Du Dương đã rời xa cô rồi.

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, cố gắng để nước mắt rưng rưng trên khóe mi chảy ngược vào trong, sau đó nở nụ cười với Lương Vệ Lễ rồi rời khỏi văn phòng anh, bước đến phòng thiết kế.

Trong hơn một tuần sau đó, Phương Tiểu Ngư luôn vùi đầu vào công việc, ngoài lúc ăn cơm đi ngủ ra thì hầu như không ngơi nghỉ.

Hơn một tuần sau, thiết kế của mùa này cuối cùng cũng ra lò, được hội đồng quản trị phê duyệt một cách thuận lợi rồi trực tiếp đưa ra công xưởng làm thành thành phẩm.

Công việc hoàn thành, Phương Tiểu Ngư lập tức cảm thấy hụt hẫng. Thời gian qua cô ngày nào cũng về nhà rất muộn, chẳng gặp mặt Thẩm Mục bao nhiêu, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Rất nhiều lần, cô thật sự muốn xông vào phòng, đuổi cổ anh ta đi.

Nhưng khi đối diện với gương mặt giống hệt Mộc Du Dương ấy, cô lại lập tức thất thần.

Sáng hôm nay, Phương Tiểu Ngư dậy rất sớm, cô thật sự không chịu nổi nữa, quyết định sẽ lật bài với Thẩm Mục, sau đó nắm lấy cổ áo anh ta mà hỏi, rốt cuộc có phải Tô Lạc Nhĩ đã phái anh ta đến hay không.

Cô giơ chân đạp mạnh cửa phòng dành cho khách, thời gian này Thẩm Mục cứ luôn ở đó.

Nhưng khi cửa phòng mở ra, cô ngạc nhiên phát hiện, Thẩm Mục còn dậy sớm hơn cả cô, đã rời khỏi phòng từ lâu rồi.

Phương Tiểu Ngư xuống lầu tìm nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Lúc này, quản gia vừa hay cũng đang chuẩn bị thức ăn sáng cho họ, Phương Tiểu Ngư liền bước đến hỏi quản gia: “Chú Lưu, Du Dương đâu rồi?”

Quản gia lắc đầu: “Đại thiếu gia mới sáng sớm đã ra ngoài, còn về việc đi đâu thì cậu ấy không nói.”

Phương Tiểu Ngư nói: “Chú Lưu, bữa sáng con không ăn đâu, phiền chú chờ Lạc Bảo Nhi ăn xong thì đưa thằng bé đến trường giúp con, giờ con có việc phải ra ngoài.”

Dứt lời, cô quay người định bỏ đi thì quản gia lại chợt gọi lại: “Thiếu phu nhân, khoan đã!”

Phương Tiểu Ngư quay đầu hỏi: “Chú Lưu, chú có việc gì sao?”

Quản gia trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đôi môi cứ mấp máy, một lúc lâu mà vẫn không thốt ra được chữ nào.

Phương Tiểu Ngư liền mỉm cười nói: “Chú Lưu, có việc gì chú cứ nói thẳng với con đi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo, cũng không cần phải ngại.”

Quản gia lúc này như mới có thêm dũng khí, bèn nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết nói thế này không đúng lắm, nhưng tôi cảm thấy mình thật sự không thể nhịn nổi nữa! Thiếu phu nhân, từ sau khi đại thiếu gia quay về đây, tôi cứ luôn cảm thấy cậu ấy như biến thành một con người khác vậy! Tôi cảm thấy cậu ấy dường như không còn là đại thiếu gia của lúc trước nữa!”

Phương Tiểu Ngư cau mày, xem ra sự khác nhau giữa Thẩm Mục và Mộc Du Dương, ngay cả quản gia cũng đã nhận ra từ lâu.

Quản gia nhìn sắc mặt Phương Tiểu Ngư một lúc rồi nói tiếp: “Ban đầu tôi cứ tưởng là do mình đã nghĩ nhiều, nhưng sau đó theo thời gian, tôi dần phát hiện đại thiếu gia có nhiều thói quen sinh hoạt khác hẳn lúc trước, cho nên hôm qua, tôi không kiềm được bèn thử hỏi dò một vài việc xảy ra khi còn bé của cậu ấy, nhưng cậu ấy lại chẳng hề nhớ được gì hết!”

Phương Tiểu Ngư chỉ khẽ gật đầu đáp một câu: “Vâng.”

Quản gia nói tiếp: “Tôi tin chắc thiếu phu nhân cũng đã nhận ra từ lâu rồi đúng không? Cho nên từ sau khi thiếu gia trở về, cô cứ luôn không muốn ở cùng phòng với cậu ấy. Thiếu phu nhân, tôi cảm thấy đại thiếu gia hiện giờ rất có khả năng không phải là thiếu gia thật của chúng ta!”

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, thở dài rồi khẽ nói: “Đúng thế, chú Lưu, chú nói rất đúng, anh ta thật sự không phải là Du Dương. Anh ta là một kẻ do Tô Lạc Nhĩ phái đến để mạo danh Du Dương, mục đích chỉ là vì muốn có được Thịnh Thế Mộc Thiên.”

Quản gia kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nếu thiếu phu nhân từ lâu đã biết rồi thì tại sao lại không…”

Phương Tiểu Ngư thở dài đáp: “Vì vẫn còn chưa đến lúc, nhưng mà cũng sắp rồi. Chú Lưu, hứa với con, giúp con giữ kín bí mật này, con không muốn Lạc Bảo Nhi biết, con không muốn thằng bé lại phải chịu nỗi đau mất bố thêm một lần nữa…”

Quản gia cũng đành bất lực thở dài rồi trịnh trọng gật đầu.

Điều mà họ không biết chính là, thật ra Lạc Bảo Nhi đã dậy từ lâu rồi. Lúc này cậu bé đang đứng ở cầu thang tầng hai, nấp vào một nơi không ai nhìn thấy, yên lặng nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.

Lạc Bảo Nhi là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng cậu không bước ra, cậu biết mẹ hiện giờ đang phải đối diện với quá nhiều vấn đề, cậu không thể lại đau lòng rồi khiến mẹ lo buồn vì mình.

Lạc Bảo Nhi đưa tay cố ngăn nước mắt sắp rơi ra.

Thì ra cậu thật sự đã không còn bố nữa, cho nên từ nay về sau, cậu càng phải mạnh mẽ hơn, cố gắng trưởng thành, có như thế mới bảo vệ được cho mẹ.

Sau khi nói chuyện với quản gia xong, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy hối hận về hành động kích động của mình lúc sáng. Cũng may Thẩm Mục không có nhà, nếu không cô thật sự đã đánh rắn động cỏ rồi.

Cô đến công ty, Lục Trạch lúc này cũng vào văn phòng.

Phương Tiểu Ngư đóng cửa lại rồi bình tĩnh nói cho anh biết việc Mộc Du Dương là do Thẩm Mục giả mạo.

Lục Trạch không bất ngờ lắm, chỉ bình thản đón nhận, dù gì anh cũng là người từ lâu đã biết Mộc Du Dương này là kẻ giả mạo, thế nên cho dù là ai giả thì cũng không quan trọng nữa.

“Hôm nay hắn ta đến công ty chưa?” Phương Tiểu Ngư hỏi Lục Trạch.

Lục Trạch đáp: “Vẫn chưa.”

Chuyện này có hơi lạ, Thẩm Mục hôm nay dậy sớm như thế mà lại không đến công ty.

Phương Tiểu Ngư đoán anh ta có lẽ lại đi tìm Tô Lạc Nhĩ rồi.

Cô đoán rất đúng, lúc này Thẩm Mục đang ở tại biệt thự của Tô Lạc Nhĩ, anh ta đang ngồi rất nghiêm túc, bầu không khí cực kì căng thẳng.

“Tôi nói, cho tôi gặp cô ấy một lần.” Thẩm Mục vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng.

Nhưng Tô Lạc Nhĩ là người dễ dàng bị dọa nạt bởi giọng điệu đó ư?

Bà ta nhoẻn miệng cười rồi nâng li rượu trong tay lên nhấp một ngụm, sau đó vừa cười vừa nói: “Tôi bảo rồi, chờ sau khi cậu giúp tôi thành công đoạt được Thịnh Thế Mộc Thiên thì cậu muốn gặp Ly Nhi bao nhiêu lần cũng được.”

Thẩm Mục nhìn nụ cười của Tô Lạc Nhĩ mà lạnh sống lưng. Người phụ nữ này thật sự quá độc ác, hoàn toàn không ngại đem con gái mình ra làm quân cờ.

Sáng sớm hôm nay, anh ta nhận được tin nhắn của Tô Lạc Nhĩ, bảo với anh ta rằng An Ly tối qua bất cẩn ngã xuống cầu thang, suýt nữa đã sảy thai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK