Quản gia nói tiếp: “Mấy chục năm nay, Mộc lão gia chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cô. Thậm chí cả khi trước khi chết, ông ấy còn để lại di ngôn là bảo tôi không được từ bỏ, phải giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện này, phải tìm được cô, bù đắp cho cô.”
Tô Lạc Nhĩ không thể khống chế được nữa, hai tay bà ta không ngừng run rẩy, nước mắt rơi xuống như mưa.
Thì ra cả đời của bà ta chỉ là một trò cười.
Nếu năm đó chưa từng bỏ đi, vậy bà ta sẽ có thể sớm phát hiện thật ra cái chết của bố mẹ bà ta không hề liên quan đến nhà họ Mộc. Nhà họ Mộc thậm chí còn có ơn với nhà họ Tô của bà ta nữa kìa.
Phương Tiểu Ngư thấy thời cơ đã đến, nhân lúc Tô Lạc Nhĩ không chú ý mà đứng lên, muốn chạy về phía Mộc Du Dương.
Tô Lạc Nhĩ nhanh chóng phản ứng lại, bà nắm lấy bả vai Phương Tiểu Ngư, đẩy cô đứng dựa vào lan can sân thượng.
“Mộc Du Dương, cậu ngây thơ quá rồi! Cậu tưởng cậu nói như vậy thì tôi sẽ tin cậu sao?”
Tô Lạc Nhĩ đang cười, không biết là đang cười lạnh hay là bà ta đã điên rồi.
Bà ta không dám tin ý chí trả thù mấy chục năm qua thì ra là một trò cười. Chuyện đến nước này, bà ta không thể quay đầu, cũng chưa từng muốn quay đầu lại.
Mộc Du Dương sốt ruột xông về phía họ. Thế nhưng vẫn không kịp, Phương Tiểu Ngư đã bị Tô Lạc Nhĩ dùng sức đẩy khỏi sân thượng.
“Tiểu Ngư!”
Mộc Du Dương hét lên, những người đứng phía sau anh đang kinh ngạc nhìn một màn này.
Lúc này, Phương Tiểu Ngư đang treo lơ lửng ở sân thượng. Hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay Tô Lạc Nhĩ, cố hết sức để leo lên.
Với cô mà nói, bên dưới chẳng khác gì vực sâu thăm thẳm, một khi buông tay thì cô sẽ tan xương nát thịt.
Mộc Du Dương lòng như lửa đốt, nhưng anh cũng không dám hành động liều lĩnh. Anh sợ nếu nói thêm một câu nữa, Tô Lạc Nhĩ sẽ lại tìm cách đẩy Phương Tiểu Ngư xuống lần nữa.
Tô Lạc Nhĩ cúi đầu nhìn Phương Tiểu Ngư đang giãy dụa giầu sinh, cười lạnh nói: “Cô tưởng cô không buông tay thì sẽ không chết sao?”
Nói rồi, bà ta bắt đầu gỡ tay Phương Tiểu Ngư ra từng chút một.
Ngay tại lúc này, bà ta nhìn thấy ở bên vai trái của Phương Tiểu Ngư vậy mà lại có cái bớt hình con cá.
Cái bớt này rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như không nhìn thấy. Nếu không phải hiện tại họ đứng rất gần nhau thì dù thế nào bà cũng không phát hiện ra được.
Nhưng cái bớt này lại khiến Tô Lạc Nhĩ như chết đứng.
Bà ta run rẩy hỏi: “Phương Dục Tân... là bố của cô?”
Vào giây phút sinh tử thế này mà Tô Lạc Nhĩ lại hỏi câu hỏi không đầu không đuôi như thế. Tuy là vậy, Phương Tiểu Ngư vẫn gật đầu.
Sao Tô Lạc Nhĩ lại biết tên của bố cô?
Tô Lạc Nhĩ bỗng chốc thất thần. Phương Tiểu Ngư đến từ thành phố C, họ Phương, vậy mà bà ta lại không đoán ra được...
Không hề đoán ra được cô chính là con gái ruột của bà ta!
Bà ta còn từng cử người đi giết cô ở Thái Lan.
Bà ta còn bắt Phương Tiểu Ngư và con ngoại Lạc Bảo Nhi của mình rồi nhốt vào tầng hầm mà giày vò.
Bà ta còn...
Trong lòng hiện ra vô số cảnh tượng tội ác. Đó đều là những việc độc ác mà một người làm mẹ như bà ta đã làm với con gái ruột của mình.
Sau đó, Tô Lạc Nhĩ dùng hết sức nắm chặt lấy cánh tay Phương Tiểu Ngư, sống chết nắm lấy, dùng hết sức lực, bà ta chỉ sợ một khi thả lỏng tay thì cô sẽ rơi xuống dưới.
Mọi người há hốc nhìn cảnh tượng thay đổi này. Mộc Du Dương thấy thời cơ đã đến liền xông đến như tên bắn, nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư cùng hợp sức với Tô Lạc Nhĩ từ từ kéo cô lên.
Phương Tiểu Ngư được kéo lên từ chỗ suýt chết liền nhào vào lòng Mộc Du Dương.
Những người đứng phía sau Mộc Du Dương tiến lên định khống chế Tô Lạc Nhĩ. Chính lúc này, anh và Phương Tiểu Ngư nghe rất rõ Tô Lạc Nhĩ đã nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Sau đó, trong một cái chớp mắt, Tô Lạc Nhĩ xông về phía lan can rồi gieo mình xuống dưới.
Vào khoảnh khắc trước khi nhảy xuống, bà ta nói nhỏ với Phương Tiểu Ngư: “Xin lỗi, Tiểu Ngư...”
…
3 tháng sau.
“Tiểu Ngư, chuẩn bị xong chưa? Tang lễ sắp bắt đầu rồi.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nắm tay Lạc Bảo Nhi đi về phía chiếc xe Aston Martin đang đợi ngoài cửa chính.
Một nhà ba người họ hôm nay phải cùng nhau tham dự tang lễ của Tống Bách.
Tối hôm đó, sau khi Tô Lạc Nhĩ nhảy lầu, mọi thứ đã kết thúc.
Khi quản gia cầm bằng chứng đến tìm Tống Bách, Tống lão gia đã bệnh nặng liệt giường.
Tuy bệnh nặng liệt giường, nhưng đầu óc ông vẫn tỉnh táo.
Tống lão gia thừa nhận, năm đó chính ông đã hãm hại Tô Ức Sơn khiến ông ấy vào tù, cuối cùng tự sát trong tù.
Chuyện này ông đã chôn giấu trong lòng cả đời, cũng là chuyện sai duy nhất mà Tống Bách đã làm đời này.
Ở thành phố Y, Thịnh Thế Mộc Thiên là gia tộc mới nổi, còn nhà họ Tống là gia tộc lâu đời.
Thế nhưng Thịnh Thế Mộc Thiên đã phát triển đến mức uy hiếp nhà họ Tống. Mà tổng tài lúc đó của tập đoàn Tống Thị là Tống Bách đã vì sự phát triển của gia tộc và công ty mà không thể không làm ra những chuyện trái với lương tâm.
Ông đã dùng tội danh biển thủ công quỹ để hãm hại Tô Ức Sơn, thành công chia rẽ mối quan hệ giữa Tô Ức Sơn và Mộc lão gia, khiến hai nhà Tô – Mộc trở mặt thành thù.
Tất cả đều đã là chuyện mấy chục năm trước, mà những con người liên quan đến chuyện năm đó hiện giờ đã nằm dưới ba tấc đất.
Tống Bách cũng không cách nào chịu chế tài pháp luật nữa, ông ấy đã là người sắp chết rồi. Có lẽ đây là sự trừng phạt đến muộn của ông trời.
Tô Lạc Nhĩ tự sát khiến dư luận cả thành phố Y xôn xao. Mọi người đều suy đoán nguyên nhân gì đã khiến một người phụ nữ kiêu ngạo không ai sánh bằng lựa chọn tự mình kết liễu.
Trong di chúc của Tô Lạc Nhĩ, toàn bộ tài sản của tập đoàn S đều thuộc về An Ly. Đây là chuyện duy nhất bà ta có thể làm cho con gái cả đời này.
Tại tang lễ của Tống Bách, Ôn Minh Nguyệt và Tống Đình Hi khóc rất nhiều. Phương Tiểu Ngư cũng rất buồn, dù gì năm đó ở nhà họ Tống, cô vẫn không hề quên ân tình của vợ chồng Tống lão gia với cô.
Tang lễ qua đi, tâm trạng Phương Tiểu Ngư sa sút về nhà.
Điều duy nhất khiến cô thấy vui một chút chính là hiện giờ Tống Đình Hi và Ôn Nguyệt vô cùng yêu thương nhau.
Phương Tiểu Ngư không hiểu nhiều về chuyện giữa họ. Nhưng cô có thể đoán được, Ôn Minh Nguyệt nhất định đã thông qua những ngày tháng sớm chiều ở chung của họ từng chút một khiến Tống Đình Hi cảm động. Họ đều đã xác nhận được đối phương chính là sự may mắn đời này của họ.
Mộc Du Dương bước vào phòng, trên tay cầm tập tài liệu.
“Đây là gì?” Phương Tiểu Ngư tò mò hỏi, bình thường Mộc Du Dương sẽ không mang tài liệu vào phòng ngủ.
Mộc Du Dương mỉm cười, đưa tập tài liệu cho cô: “Em xem rồi sẽ biết thôi.”
Phương Tiểu Ngư cầm tài liệu lên xem, sau đó há hốc.
“Mộc Du Dương, anh đang làm gì vậy?”
Vậy mà lại là giấy chuyển nhượng cổ phần của Thịnh Thế Mộc Thiên. Bên trên ghi rõ, Mộc Du Dương tự nguyện chuyển giao 80% cổ phần của Thịnh Thế Mộc Thiên cho Phương Tiểu Ngư.
80% cổ phần Thịnh Thế Mộc Thiên thuộc về Mộc Du Dương , 20% còn lại thuộc về các thành viên khác trong ban quản trị.
Mộc Du Dương cười nói: “Ông nội nói rồi, khi tìm được đời sau của nhà họ Tô thì phải chuyển nhượng một nửa cổ phần cho người đó.”
Phương Tiểu Ngư không biết nên khóc hay cười. Từ sau khi biết cô là con gái của Tô Lạc Nhĩ, cô đã kinh ngạc lắm rồi, không ngờ Mộc Du Dương lại còn làm ra hành động kì dị này nữa.
“Em cần nhiều cổ phần như vậy làm gì? Hơn nữa, ông nội chỉ nói giao một nửa, anh đưa hết cho em là sao? Mộc Du Dương, có phải hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi không?”
Mộc Du Dương giang tay ôm cô vào lòng, môi kề sát vào tai cô thổi khí: “Một nửa là ông nội muốn giao cho em, nửa còn lại là anh muốn cho em. Em xem, bây giờ Thịnh Thế Mộc Thiên đều là của em, mà anh cũng là của em.”
Câu cuối cùng kia, anh nói từng từ từng từ nghe vô cùng mờ ám khiến Phương Tiểu Ngư đỏ cả mặt.
Cô xấu hổ đẩy anh ra, lắp bắp nói: “Mộc Du Dương, trong nhà... trong nhà có Lạc Bảo Nhi. Anh... anh nói chuyện chú ý chút đi...”
Mộc Du Dương bật cười nói: “Hả? Cần anh chú ý gì sao?”
Phương Tiểu Ngư vô thức đưa tay lên xoa bụng mình, cười dịu dàng.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, cô lại có thể mang thai lần nữa.
Gần đây cô ăn gì cũng không thấy ngon, tinh thần mệt mỏi. Vốn dĩ cô tưởng là do chuyện của Tô Lạc Nhĩ đã gây ảnh hưởng quá lớn đến cô, nhưng sau khi đến bệnh viện khám, bác sĩ nói với cô là cô đã có thai được sáu tuần.
Lúc trước, khi cô sảy thai, bác sĩ từng nói cô rất khó mang thai lần nữa. Cô vốn đã chẳng ôm hy vọng gì nữa, không ngờ ông trời đã mang đến cho cô điều bất ngờ này.
Cô nhìn vào ánh mắt tràn ngập tình yêu của ai đó, ngượng ngùng nói: “Chuyện là... Du Dương, em có chuyện này... muốn... nói với anh.”
“Sao?”
Cô nắm lấy tay anh đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Ở đây... lại có thêm một thiên thần nhỏ rồi...”
Cô vừa dứt lời, tay anh đặt trên bụng cô rõ ràng cảm nhận được động tĩnh nho nhỏ.
Đó chính là minh chứng cho hạnh phúc của họ.