Hành động của Mộc Du Dương ở hôn lễ của Tống Đình Hi tất nhiên đã khiến cả thành phố chấn động. Bây giờ cả thành phố Y đều biết Phương Tiểu Ngư là phu nhân tổng tài tương lai của Thịnh Thế Mộc Thiên. Ngay cả khi cô đi làm, các đồng nghiệp cũng cung kính gọi cô một tiếng chị.
Phương Tiểu Ngư đang vẽ bản thảo thiết kế trong văn phòng thì Lương Vệ Lễ chợt đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một xấp tài liệu.
Vừa vào, anh đã liền tự nhiên ngồi xuống vui vẻ nói: “Chị dâu ơi, có một việc tôi muốn thương lượng với chị một chút.”
Phương Tiểu Ngư bĩu môi nói: “Các đồng nghiệp không biết thì đã đành, đến ngay cả anh cũng gọi lung tung, ai là chị dâu của anh chứ?”
Lương Vệ Lễ cười gian xảo: “Mộc Du Dương là anh của tôi thì chị đương nhiên là chị dâu của tôi rồi! Sao hả, lẽ nào chị còn muốn chối bỏ sao?”
Phương Tiểu Ngư sa sầm nét mặt, chẳng muốn giải thích nữa, “Nói chuyện chính đi, anh muốn thương lượng với tôi chuyện gì?”
Lương Vệ Lễ lúc này mới thu lại nụ cười tinh nghịch, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Là thế này, tôi đã nghiên cứu kĩ lưỡng rất lâu rồi, cũng đã xem xét rất nhiều trường hợp thành công của các công ty lớn ở nước ngoài, nên bây giờ tôi quyết định sẽ làm một cuộc cải cách toàn diện phòng thiết kế công ty chúng ta.”
Phương Tiểu Ngư thắc mắc: “Cải cách? Cải cách thế nào?”
Lương Vệ Lễ vung vẩy xấp tài liệu trong tay, “Tôi định tập trung hết các nhà thiết kế trong công ty lại để tập trung thiết kế bộ sưu tập cho mỗi quý, còn thiết kế trưởng thì sẽ không lo về mấy bộ sưu tập nữa mà chuyển sang tập trung làm thiết kế riêng.”
“Thiết kế riêng?” Phương Tiểu Ngư có vẻ đã hiểu được ý của Lương Vệ Lễ.
Lương Vệ Lễ gật đầu nói: “Đúng, sẽ làm thiết kế riêng. Số liệu thống kê cho thấy, hiện giờ lĩnh vực thiết kế riêng trên thị trường đang rất thiếu nhân tài, mà thiết kế trưởng của công ty chúng ta nếu chỉ đi thiết kế bộ sưu tập mới thì đúng là lãng phí tài năng quá, cho nên tôi quyết định tách riêng thiết kế trưởng ra để tập trung làm nhà thiết kế riêng cho các khách hàng cao cấp.”
Phương Tiểu Ngư hiểu ý của anh, nói trắng ra tức là sẽ đi thiết kế trang phục riêng cho những quý bà lắm tiền nhiều của, giá của những bộ trang phục ấy đương nhiên sẽ vô cùng đắt đỏ.
Lương Vệ Lễ cũng rất nhanh nhạy, đã nắm bắt được thị trường này.
Đối với Mirandas mà nói, thiết kế riêng thật sự là một hướng phát triển rất có lợi. Thứ nhất, Mirandas có rất nhiều thiết kế trưởng ưu tú, thứ hai, Mirandas lại sở hữu nguồn khách hàng mà các công ty khác hầu như không có được.
Hiểu rõ điều này, Phương Tiểu Ngư đương nhiên ủng hộ cách nghĩ của Lương Vệ Lễ.
Lương Vệ Lễ để xấp tài liệu lại trên bàn Phương Tiểu Ngư, đó chính là danh sách của những thiết kế trưởng và danh sách cũng như yêu cầu của các khách hàng mà anh đã lập ra.
Phương Tiểu Ngư đương nhiên là người xuất sắc nhất trong số các nhà thiết kế, nếu ai muốn nhờ cô thiết kế riêng thì phải trả một số tiền ít nhất là sáu con số. Phương Tiểu Ngư trước nay chưa bao giờ ngờ được thì ra tác phẩm của mình lại có giá trị như thế.
Tin cải cách mau chóng được lan ra, cổng công ty Mirandas gần như bị người ta phá hỏng, cho dù giá có cao đến đâu thì khách hàng muốn thiết kế riêng vẫn cứ kéo đến nườm nượp.
Người nhận được đơn hàng nhiều nhất đương nhiên chính là Phương Tiểu Ngư.
Việc trước đây cô từng dẫn dắt Louise đạt được thành công là điều mà ai cũng thấy rõ, thế nên mấy quý phu nhân ấy cho dù có phá sản cũng nhất định phải được sở hữu một bộ trang phục do cô thiết kế riêng.
Họ liệt kê yêu cầu ra cho Phương Tiểu Ngư, đồng thời nói rõ bộ ấy sẽ mặc vào dịp nào, cho dù là đồ mặc ngày thường hay đồ đi dự tiệc thì Phương Tiểu Ngư cũng đều sẽ thiết kế ra đúng theo yêu cầu của họ.
Hiện giờ Phương Tiểu Ngư đã kí hợp đồng đủ sức làm đến tận cuối năm, giá thiết kế càng lúc càng tăng, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Việc này khiến Phương Tiểu Ngư rất vui, bởi cô luôn muốn có thể kiếm được thật nhiều tiền trả nợ cho Mộc Du Dương.
Phương Tiểu Ngư bắt đầu vùi đầu vào công việc, bây giờ mỗi một bộ mà cô thiết kế ra đều được trả số tiền lên đến sáu con số, đây là việc mà trước nay cô còn chẳng dám nghĩ đến.
Lúc này, tập đoàn S cũng bắt chước theo Mirandas, bắt đầu chuyển hướng sang thiết kế riêng, nhà thiết kế đứng đầu đương nhiên là An Ly, danh tiếng của cô cũng không hề ít, thế nên người đến tìm cô thiết kế cũng xếp thành hàng dài.
“Tập đoàn S này thấy chúng ta đi theo hướng thiết kế riêng thành công quá nên cũng đã bắt chước theo chúng ta!” Lương Vệ Lễ ngồi trên ghế sô pha nổi giận đùng đùng.
Phương Tiểu Ngư vẫn tập trung vẽ bản thiết kế, nhẹ nhàng nói: “Làm kinh doanh là phải dựa vào bản lĩnh. Nếu đã biết họ bắt chước chúng ta thì chúng ta càng không thể để họ vượt mặt. Cho nên tổng giám đốc Lương à, anh mau đi làm việc đi, cống hiến chút gì đó cho công ty đi.”
Lương Vệ Lễ cười hi hi nói: “Tôi không những đã cống hiến cho Mirandas mà còn cống hiến cho Thịnh Thế Mộc Thiên nữa!”
Phương Tiểu Ngư khinh bỉ nói: “Thế anh đã làm gì cho Thịnh Thế Mộc Thiên, nói ra nghe thử xem?”
Lương Vệ Lễ đắc ý đáp: “Tôi đã giúp tổng tài theo đuổi được phu nhân tổng tài. Theo đuổi được phu nhân rồi, tâm trạng tổng tài đương nhiên rất vui, tâm trạng tổng tài mà vui thì phúc lợi của nhân viên không phải cũng sẽ tốt lên sao?”
Đạo lí kì quặc gì thế này?
Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười, thấy có hơi hối hận vì đã cho Lương Vệ Lễ vào đây. Xem ra sau này khi cô làm việc thì phải khóa chặt cửa văn phòng lại mới được.
Tại văn phòng tổng tài tập đoàn S.
An Ly đẩy cửa bước vào, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu trắng, mái tóc dài trước đây giờ đã cắt ngắn. Một An Ly trông hiền lành yếu đuối của lúc trước đã không còn nữa, cô bây giờ trông có vẻ chuyên nghiệp già dặn hơn nhiều.
“Mẹ ơi, đây là bản thảo thiết kế mới nhất, mời mẹ xem qua.” An Ly cung kính đặt tập bản thảo thiết kế lên bàn Tô Lạc Nhĩ.
Tô Lạc Nhĩ nghiêm khắc nói: “Đã dặn bao nhiêu lần rồi? Ở nơi công cộng không được gọi là mẹ.”
An Ly cúi đầu khẽ nói: “Con xin lỗi, mẹ… tổng tài.”
Tô Lạc Nhĩ hài lòng gật đầu, cầm tập bản thảo lên xem.
Bà ta phê duyệt một cách mau chóng nhưng vẫn rất cẩn thận, giọng điệu tán thưởng: “Ừ, tốt lắm, trình độ của con đã nâng cao rất nhiều, cứ đà này thì chuyện vượt qua Phương Tiểu Ngư sẽ không có gì là khó.”
“Cảm ơn tổng tài, vậy con xin phép đi.”
An Ly đang định bước ra thì Tô Lạc Nhĩ chợt gọi lại.
“Con Phương Tiểu Ngư này mạng cũng lớn thật, năm lần bảy lượt cũng không giết được cô ta!”
Giọng nói của Tô Lạc Nhĩ chợt trở nên hung ác, ánh mắt cũng trở nên thâm hiểm.
Hai bàn tay An Ly nắm chặt lại. Mấy hôm trước cô có đọc thấy trên tin tức, những lời Mộc Du Dương đã tuyên bố ở hôn lễ của nhà họ Tống, từng câu từng chữ như xoáy vào tim cô.
Giờ thứ duy nhất mà cô còn lại chỉ là những kỉ niệm giữa cô và Mộc Du Dương mà thôi.
Ngoài điều đó ra thì chỉ còn sự oán hận và chán ghét mà anh dành cho cô.
Tô Lạc Nhĩ nói tiếp: “Nhưng việc này cũng hết cách rồi, xem ra sau này không thể ra tay với cô ta được nữa! Nếu không Mộc Du Dương có thể sẽ nghi ngờ! Nhớ kĩ điều ta nói, thời gian này phải hành động cẩn thận, không được đánh rắn động cỏ.”
An Ly gật đầu, rời khỏi văn phòng tổng tài, quay lại văn phòng mình.
Ngồi trên ghế, cô bất giác đưa tay kéo ngăn kéo, trong đó có những tấm ảnh mà cô và Mộc Du Dương từng chụp chung, mỗi một tấm ảnh là một khung cảnh khác nhau, có ảnh chụp họ cùng làm việc, có ảnh chụp họ cùng du lịch, có tấm lại là cùng ăn cơm, nhưng những khung cảnh ấy sẽ không bao giờ tái hiện nữa.
Cô cười đau khổ rồi đóng ngăn kéo lại, trong lòng bừng lên nỗi oán hận một người.
Phương Tiểu Ngư!
Chính sự xuất hiện của Phương Tiểu Ngư đã khiến Mộc Du Dương thay lòng, từ đó mới đẩy mình ra xa anh ấy
Rồi sẽ có một ngày, mình sẽ khiến Phương Tiểu Ngư phải trả giá!