Mộc Du Dương nhíu mày nói: “Con vừa từ công ty về, chỉ mình con thôi.”
Quản gia nói: “Vậy thì lạ quá, vừa rồi thiếu phu nhân nói muộn vậy rồi cậu chưa về nên đã ra ngoài tìm cậu, chẳng lẽ cô ấy còn chưa về sao?”
Mộc Du Dương liền thấy hoảng hốt. Anh lập tức chạy đến cầu thang đi lên lầu hai. Anh tìm kĩ từng căn phòng nhưng không hề thấy bóng dáng của Phương Tiểu Ngư.
Anh như phát điên chạy lên lầu ba, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.
Anh gọi điện thoại cho Phương Tiểu Ngư, không ai nghe máy.
Anh lại gọi cho Lục Trạch, nói một cách nặng nề: “Nhanh chóng cử người đi tìm Tiểu Ngư! Cô ấy mất tích rồi!”
...
Phương Tiểu Ngư tỉnh lại giữa một mảng tối đen, đầu đau như búa bổ.
Cô nhớ vừa rồi cô đã ra ngoài để đến công ty đón Mộc Du Dương về nhà. Nhưng mới đi được nửa đường thì bị một nhóm người chặn xe lại, sau đó họ không nói lời nào mà lôi cô xuống xe, dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng cô.
Lúc tỉnh lại thì đã ở đây.
Đột nhiên đèn trên tường được mở lên. Ánh sáng chói mắt khiến Phương Tiểu Ngư phản xạ có điều kiện nhắm chặt mắt lại. Qua vài giây quen với hoàn cảnh, cô mở mắt ra nhìn khắp nơi, lập tức cứng hết cả người.
Người mở đèn không phải ai khác, chính là Tô Lạc Nhĩ.
Mà chỗ bị nhốt có vẻ là một tầng hầm bí mật, cả phòng đều bề bộn.
Phương Tiểu Ngư còn chưa kịp nói gì, Tô Lạc Nhĩ đã mở lời trước: “Phương Tiểu Ngư, cô rất ngạc nhiên khi bản thân ở đây đúng không?”
Phương Tiểu Ngư nhìn bà ta, lắc đầu: “Không, không ngạc nhiên chút nào, đây là chuyện tôi đã đoán được từ trước.”
Tô Lạc Nhĩ cười lạnh: “Phương Tiểu Ngư, chuyện đến nước này, tôi cũng không có gì cần giấu nữa. Mục tiêu của tôi vốn không phải là cô. Nhưng ai bảo cô là vợ của Mộc Du Dương chứ? Tôi muốn để Mộc Du Dương trơ mắt nhìn người cậu ta yêu nhất chết trước mặt cậu ta. So với chuyện để cậu ta chết chắc chắn sẽ càng khó chấp nhận hơn đúng không?”
Nghe đến chữ “chết”, Phương Tiểu Ngư rùng mình.
Cô không sợ chết, nhưng cô sợ sẽ không được gặp lại Lạc Bảo Nhi và Mộc Du Dương nữa.
Cô còn chưa nói với họ cô yêu họ đến nhường nào. Cô còn chưa được hưởng đủ những ngày hạnh phúc sống cùng họ.
Vậy nên cô không muốn chết.
Tô Lạc Nhĩ không nói gì nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Du Dương.
“Mộc Du Dương, là tôi đây.”
Khi Mộc Du Dương nghe được giọng nói của Tô Lạc Nhĩ truyền đến từ trong điện thoại, anh liền hiểu được mọi chuyện.
“Tiểu Ngư ở chỗ của bà?”
Tô Lạc Nhĩ khẽ đáp lời, sau đó cười lạnh.
Mộc Du Dương cắn răng: “Tô Lạc Nhĩ, nếu bà dám động đến Tiểu Ngư, tôi nhất định sẽ khiến bà hối hận!”
Tô Lạc Nhĩ lạnh lùng nói: “Mộc Du Dương, cậu cảm thấy bây giờ tôi còn sợ sự uy hiếp của cậu sao? Được rồi, đừng dông dài nữa. Nếu muốn cứu cô ta thì mau đến tòa nhà tài chính đường Thiên Hoa, tôi ở sân thượng đợi cậu.”
Nói xong, bà ta liền gác máy, thậm chí còn khóa luôn cả điện thoại.
Sau đó bà ta đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, lôi cô đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Đi, lên sân thượng.”
Mấy chục năm trước, bà đã tận mắt chứng kiến mẹ bà chết ngay trước mặt bà ta. Bây giờ, bà ta muốn người nhà họ Mộc chịu sự đau khổ tương tự.
Sau khi đến sân thượng, Tô Lạc Nhĩ trói Phương Tiểu Ngư lại, để cô ngồi lên ghế, cùng đợi Mộc Du Dương đến.
Mộc Du Dương mau chóng đến nơi, dẫn theo rất nhiều, rất nhiều người. Từ xa Phương Tiểu Ngư đã có thể nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của anh.
“Tiểu Ngư!” Mộc Du Dương kêu lớn, gấp gáp muốn chạy đến gần, nhưng Tô Lạc Nhĩ lại huơ huơ cây súng trên tay bà ta, ý bảo anh đứng lại.
Mộc Du Dương không thể không đứng tại chỗ, chỉ có thể sốt ruột lo lắng nhìn Phương Tiểu Ngư cách anh không xa.
Anh lớn tiếng nói: “Tô Lạc Nhĩ! Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Tô Lạc Nhĩ cười lạnh, nhẹ giọng trả lời: “Mộc Du Dương, nếu tôi không đoán nhầm, có lẽ bây giờ cậu đã điều tra được rõ ràng mọi chuyện rồi đúng không? Vậy có lẽ cậu cũng biết, tôi chính là con gái của Tô Ức Sơn, người năm đó bị nhà họ Mộc các người hại thê thảm, đúng chứ?”
Những chuyện năm xưa của nhà họ Mộc, Phương Tiểu Ngư cũng hiểu được đại khái. Nhưng lúc cô biết được Tô Lạc Nhĩ chính là Tô Tinh, cô vẫn thấy ngạc nhiên vô cùng.
Mộc Du Dương gật đầu trả lời: “Tô Lạc Nhĩ... Tô Tinh, bà đừng manh động! Chuyện năm đó còn có ẩn tình, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Tô Lạc Nhĩ lạnh lùng nói: “Còn có ẩn tình? Mộc Du Dương, xem ra người nhà họ Mộc các người quả nhiên đều là những tên cầm thú vẻ ngoài đạo mạo! Năm đó nếu không phải do Mộc Phong dùng tội danh biển thủ công quỹ hãm hại bố tôi vào tù, nhà họ Tô chúng tôi làm sao lại rơi vào bước đường này?”
Mộc Du Dương bình tĩnh nói: “Nói như vậy thì mọi chuyện bà làm đều là vì báo thù cho nhà họ Tô?”
Tô Lạc Nhĩ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trả lời: “Ban đầu tôi chỉ muốn Mộc Phong chết đi. Tất cả mọi chuyện đều từ ông ta mà ra. Nhưng sau này, tôi không cách nào chấp nhận. Vì sao nhà họ Tô chúng tôi và nhà họ Mộc các người cùng gầy dựng giang sơn nhưng bây giờ đều thuộc về nhà họ Mộc các người?”
Mộc Du Dương nhíu mày: “Sự thật không phải như thế! Tô Tinh, bà có điều chưa biết. Thịnh Thế Mộc Thiên chúng tôi vẫn luôn có một nửa cổ phần thuộc về nhà họ Tô. Trong di chúc của ông nội có nhắc đến, nếu ngày nào đó con gái của nhà họ Tô hoặc đời sau của nhà họ Tô xuất hiện thì chúng tôi phải chuyển nhượng một nửa cổ phần lại cho họ.”
Tô Lạc Nhĩ không thể tin nhìn Mộc Du Dương, lắc đầu nói: “Không! Không thể nào! Không thể nào!”
Lúc này có một người khác lại xuất hiện ở sân thượng. Mà người này chính là chú Lưu, quản gia nhà họ Mộc.
Chú Lưubiết được Phương Tiểu Ngư bị Tô Lạc Nhĩ, cũng chính là Tô Tinh bắt cóc đã nhanh chóng chạy đến, đề phòng bi kịch không thể cứu vãn được xảy ra.
Ông đi đến bên cạnh Mộc Du Dương, lớn tiếng nói với Tô Lạc Nhĩ: “Cô Tô, tôi là quản gia nhà họ Mộc, đã đi theo Mộc lão gia mấy chục năm rồi. Chuyện năm đó đúng thật là có ẩn tình. Hôm nay tôi mới điều tra được, thì ra người năm đó hại bố cô vào tù, chính là Tống Bách của tập đoàn Tống Thị.”
Tống Bách?
Đó chẳng phải là ông nội của Tống Đình Hi, một ông lão vô cùng tốt bụng hiền lành sao?
Phương Tiểu Ngư không dám tin. Lượng thông tin họ cung cấp hiện tại quá lớn, cô nhất thời không tiêu hóa nổi.
Phương Tiểu Ngư mở miệng hỏi quản gia: “Chú Lưu, chú chắc chắn chuyện năm đó là do Tống lão gia làm chứ?”
Quản gia gật đầu hoàn toàn chắc chắn, nói tiếp: “Tôi chắc chắn. Tôi còn có chứng cứ xác thực nữa, nhưng chứng cứ quá nhiều, tôi không cách nào đem đến. Cô Tô, cô có thể đi cùng tôi để xem chứng cứ. Năm đó, sau khi bố cô vào tù, Mộc lão gia đã rất nhiều đêm không ngủ được, chạy đôn chạy đáo vì bố cô, chỉ vì muốn trả lại trong sạch cho ông ấy.”
“Ai mà ngờ được sau đó, bố cô không chịu nổi mà tự sát trong tù. Chuyện này chính là sự tiếc nuối cả đời của Mộc lão gia. Ông ấy vẫn luôn tự trách mình vì cái chết của người bạn cũ, trong lòng hổ thẹn vô cùng. Ông ấy muốn thay Tô Ức Sơn chăm sóc cho cô, nhưng cô lại mất tích.”
Tô Lạc Nhĩ ngơ ngác nghe mọi chuyện, điên cuồng lắc đầu: “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!”
Nếu mọi chuyện đều là sự thật, vậy ý chí trả thù mấy chục năm nay của bà ta thì ra chỉ là một trò cười sao?