Mục lục
Truyện không tên số 25
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30334

Phương Tiểu Ngư hơi ngẩn người, sau đó tắt máy tính, xoay ghế về phía Thẩm Mục rồi nhếch mép cười nói: “Em lại thấy giữa hai chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

Thẩm Mục giật mình trong lòng, lẽ nào Phương Tiểu Ngư đã phát hiện ra rồi sao?

Anh ta vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tiểu Ngư, anh cảm thấy em đang giận anh, em vẫn còn giận vì chuyện xảy ra giữa anh và An Ly đêm đó đúng không? Tiểu Ngư, anh thừa nhận, đêm đó là anh có lỗi, lúc ấy anh đã bị trúng thuốc, thật sự không thể kiểm soát được bản thân. Tiểu Ngư, tha thứ cho anh được không?”

Phương Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào mặt anh ta một lúc lâu, gương mặt ấy là gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ, nhưng đây lại không phải là người ấy.

“Em tha thứ cho anh.” Cô lạnh lùng nói ra mấy chữ ấy, ngoài sự lạnh lùng ra thì không có chút tình cảm nào cả.

Phương Tiểu Ngư hiểu rất rõ mục đích hiện giờ của Thẩm Mục. Chắc chắn là do Tô Lạc Nhĩ đã thúc ép nên anh ta mới muốn giở chiêu bài tình cảm với cô, muốn có được sự tín nhiệm của cô, từ đó đoạt lấy Thịnh Thế Mộc Thiên.

Nhưng cô hiện giờ không thể đánh rắn động cỏ, Tô Lạc Nhĩ là người quỷ kế đa đoan, chắc hẳn sẽ giở nhiều thủ đoạn đáng sợ.

Thế nên hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là phải dụ rắn ra khỏi hang, sau đó bắt trọn ổ, mãi mãi diệt trừ hậu hoạn.

Lục Trạch và Lương Vệ Lễ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tin chắc không bao lâu nữa thì cái tên Thẩm Mục có gương mặt giống hệt Mộc Du Dương này, còn cả Tô Lạc Nhĩ, thậm chí là cả An Ly, tất cả sẽ phải hối hận vì những việc mà họ đã làm.

Thẩm Mục sốt ruột liền nói thẳng: “Tiểu Ngư, anh quay về cũng khá lâu rồi, bây giờ Thịnh Thế Mộc Thiên nên trở về tay anh đúng không? Em phải biết anh mới chính là chủ nhân của nhà họ Mộc, anh mới chính là tổng tài đường đường chính chính của Thịnh Thế Mộc Thiên, em ngồi ở vị trí này lâu như thế rồi, chơi đủ rồi có đúng không?”

Phương Tiểu Ngư cười nhạt rồi nói: “Trước khi kết hôn anh từng nói, cho dù là yêu cầu gì thì cũng đều nghe theo em. Bây giờ em chỉ là tạm thời thay anh quản lí tập đoàn một chút, anh lại không hài lòng sao? Lẽ nào anh hoàn toàn không phải là Du Dương của em?”

Thẩm Mục giật mình, vội vàng nói: “Tiểu Ngư, em đang nói lung tung gì thế? Anh chỉ cảm thấy tập đoàn lớn thế này mà do một mình em quản thì sẽ rất mệt. Những việc phức tạp này cứ giao lại cho anh, em cứ yên tâm ở nhà với Lạc Bảo Nhi, hưởng thụ cuộc sống phu nhân của em không phải tốt hơn sao?”

“Không tốt.” Phương Tiểu Ngư tỏ vẻ ngao ngán rồi lại mở máy lên, “Được rồi, em còn phải làm việc, anh ra ngoài trước đi, đừng làm phiền em.”

Thẩm Mục biết hôm nay không thể có hi vọng gì, đành thất thểu rời khỏi văn phòng.

Phương Tiểu Ngư này quá thông minh, chắc hẳn đã cảm nhận được điều gì bất ổn ở mình rồi, thế nên mới chần chừ không chịu giao lại tập đoàn cho mình.

Thẩm Mục càng lúc càng cảm thấy kế hoạch của mình khó mà thực hiện được.

An Ly tịnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian rồi xuất viện, việc cô làm đầu tiên chính là chạy đến thành phố H để tìm Mộc Du Dương.

Mộc Du Dương vẫn cứ như trước, cả ngày rảnh rỗi ở biệt thự. An Ly không cho anh rời khỏi phạm vi biệt thự, thế nên anh hầu như cũng không ra ngoài.

Việc lần này cô bị tai nạn suýt sảy thai, cô cũng không nói cho anh biết.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Mộc Du Dương biết An Ly đã về. Khoảng thời gian này anh càng lúc càng nằm mơ nhiều hơn, hầu như mỗi lần mơ đều nghe thấy một giọng nói, giọng nói ấy liên tục gọi anh bằng một cái tên xa lạ.

Cô gái trong giấc mơ đứng cách anh rất xa, mỗi lần anh cố gắng đến gần cô thì cô lại biến mất, sau đó lại xuất hiện ở một nơi cách xa anh.

Đến cuối cùng anh cứ luôn không chạm được vào cô.

Tuy không chạm được vào cô, nhưng anh vẫn nghe được giọng của cô, đó là một giọng nói rất dịu dàng, cứ liên tục gọi anh: “Du Dương, Du Dương…”

Du Dương?

Cái tên ấy với anh mà nói vừa lạ lại vừa quen.

An Ly nói với anh rằng anh tên là Thẩm Mục, nhưng anh từng vô tình nghe cô lúc thất thần đã gọi anh là “Du Dương”.

Mà cô gái trong mơ ấy cũng luôn gọi anh là “Du Dương”, cô còn nói mình rất nhớ anh.

Anh giờ đã không còn phân biệt được rõ ràng mình rốt cuộc là Du Dương hay là Thẩm Mục nữa.

Anh đứng dậy đi về phía An Ly. Đến trước mặt cô, anh dừng lại dịu dàng nói với cô: “Sao lâu quá em không đến? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

An Ly lắc đầu, “Lần trước là lỗi của em, công ty dạo này có hơi bận nên em không có thời gian đến. Sau khi giải quyết xong xuôi hết thì em mới đến với anh được.”

Anh cau mày khẽ nói: “Nhưng em đã có thai rồi, hơn nữa còn sắp sinh nữa, cứ làm việc cường độ cao thế này liệu có ổn không?”

An Ly lại lắc đầu, “Hết cách rồi, có rất nhiều việc cần em đích thân xử lí. Du… Thẩm Mục, đợi qua một khoảng thời gian nữa, sau khi con ra đời, chúng ta sẽ cao bay xa chạy, rời xa nơi này, có được không?”

Cao bay xa chạy?

Không hiểu sao, khi nghe bốn chữ này, điều đầu tiên Mộc Du Dương nghĩ đến lại chính là cô gái trong mơ.

Anh muốn tìm được cô, anh muốn gặp cô, thế nên anh không thể cùng An Ly cao bay xa chạy được.

An Ly nói tiếp: “Em thích nước Pháp, chúng ta đến một ngôi làng ở đó, cùng yên ổn sống những ngày tháng của hai ta được không?”

Anh lắc đầu nói khẽ: “Anh xin lỗi, An Ly, anh không muốn đi.”

An Ly không tin được mà nhìn anh hỏi: “Tại sao?”

Anh đáp: “Anh cũng không biết nữa, nhưng anh luôn cảm thấy có một người đang chờ anh đi tìm cô ấy.”

Trái tim An Ly như muốn vỡ tan ra, cô cười đau khổ.

Cho dù đã mất trí nhớ rồi mà anh ấy vẫn không quên được Phương Tiểu Ngư sao? Cho dù hoàn toàn không nhớ được gương mặt cô ta, hoàn toàn không nhớ được ba chữ Phương Tiểu Ngư, nhưng anh ấy vẫn muốn đi tìm cô ta sao?

Cô chỉ mong là mình đã nghĩ quá nhiều.

Cô cúi đầu, đưa tay ôm chặt lấy anh, áp đầu vào ngực anh dịu dàng nói: “Em đang ở bên cạnh anh, anh còn muốn đi tìm ai nữa?”

Ai ngờ, ngay sau đó, Mộc Du Dương lại nhấc đầu cô ra, còn đưa tay gỡ tay cô ra khỏi người mình rồi bất lực nói: “Người đó không phải là em.”

Người đàn ông này cho dù đã không còn nhớ gì nữa mà vẫn có thể làm cô đau lòng như thế.

An Ly cười cay đắng nói: “Em phải đi đây, công ty còn nhiều việc cần xử lí.”

Dứt lời, cô rời khỏi biệt thự, Mộc Du Dương cũng không níu kéo.

Đêm ấy, anh lại mơ thấy cô gái kia.

Lần này cô có vẻ ở gần anh hơn một chút, nhưng anh vẫn không thể nhìn rõ mặt cô. Khi anh tiến đến gần thì cô lại cứ tan biến đi như mọi khi.

Cô hiện lại ở một nơi rất xa, dùng giọng nói nghẹn ngào nói với anh: “Du Dương, anh quay về đi được không? Em thật sự rất nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm… Lạc Bảo Nhi cũng rất nhớ anh, thằng bé muốn bố trở về…”

Khi tỉnh lại, anh thấy gối mình ướt đẫm.

Anh cảm thấy mình không thể cứ ngồi yên chờ đợi thế này nữa, cũng không cần biết bây giờ là nửa đêm, anh ngồi dậy thay quần áo, rời khỏi biệt thự với thân phận là Thẩm Mục mà An Ly đã nói với anh.

Anh phải đi tìm cô gái ấy, trực giác nói cho anh biết cô ấy đang ở thành phố Y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK