Trong mắt An Vân Long, bà chỉ là một người vợ dịu dàng hiền lành, ông không hề biết bà vẫn luôn yên lặng chờ đợi thời cơ báo thù.
Bà và An Vân Long có với nhau một cô con gái, bà đặt tên là An Ly. Hy vọng cô có thể tỏa sáng như lưu ly, cũng có thể thuần khiết như lưu ly, đừng giống như người mẹ là bà ta.
Tô Lạc Nhĩ vẫn thường nằm mơ thấy đứa con gái bị bà vứt bỏ kia. Trong giấc mơ, con gái của bà vẫn luôn kêu khóc cầu xin bà về nhà.
Bà chỉ có thể càng đối tốt với An Ly hơn, hy vọng như vậy có thể khiến bản thân quên đi nỗi đau ruồng bỏ con gái.
Trong khoảng thời gian nhiều năm chung sống với An Vân Long, bà phát hiện ông là một người vô cùng chính trực ngay thẳng, từ trước đến giờ không làm chuyện xấu.
Vậy nên bà ta có thể đoán được An Vân Long sẽ không giúp bà ta báo thù.
Nhưng bà lại chìm đắm trong sự ấm áp của ông, ngọn lửa báo thù trong bà bị áp chế đến tận cùng vì bà muốn thử làm một người phụ nữ dịu dàng bình thường, bình yên sống một đời hầu chồng dạy con.
Nhưng sau này, khi bà nhìn thấy Mộc Phong vui vẻ khỏe mạnh trên ti vi, ngọn lửa trong lòng bà lại bùng lên. Bà cảm thấy mình không cách nào quên đi những thù hận ấy.
Cả đời này của bà đã được định trước sẽ sống vì báo thù.
Bà đem mọi chuyện kể cho chồng và con gái An Ly với hy vọng họ có thể giúp bà báo thù.
Nhưng An Vân Long lại từ chối. Ông thậm chí còn nói với bà Mộc lão gia là một người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy.
An Ly cũng xem như bà nói bậy mà thôi.
Khi bà cảm thấy chuyện báo thù đã vô vọng, Thượng Đế lại cho bà thêm một vố đau.
An Vân Long và An Ly xảy ra tai nạn xe, An Vân Long mất mạng tại chỗ, An Ly cũng bị thương nặng mà hôn mê.
Bà cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống An Ly. Bà quỳ ngoài cửa phòng cấp cứu, tuyệt vọng ngẫm lại cuộc đời mình.
Cuối cùng An Ly cũng xem như thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói với bà tình trạng sức khỏe của An Ly vẫn rất xấu, tốt nhất là nên ra nước ngoài điều trị.
Tô Lạc Nhĩ không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Bà bán tất cả tài sản trong nước rồi dẫn An Ly đi Mĩ.
Chính tại nơi đó, bà đã gặp người đàn ông thứ ba trong đời mình, chủ tịch tập đoàn S.
Lúc này bà vốn đã chai sạn rồi, chủ tịch dịu dàng lắm tiền lại xuất hiện bên cạnh bà, kiên trì theo đuổi bà.
Từ trên người chủ tịch tập đoàn S, bà lại nhìn thấy hy vọng trả thù, vậy nên bà đã đồng ý gả cho ông.
Không ngờ kết hôn chưa đến một năm, chủ tịch vì bệnh tim mà qua đời đột ngột, bà trở thành người thừa kế của khối tài sản khổng lồ từ ông.
Vốn dĩ người có tài sản kếch xù như bà có thể sống thoải mái ở nước ngoài suốt đời, nhưng bà từ bỏ con đường đó mà chọn một con đường khác, đó chính là báo thù.
Bà cố chấp cho rằng, nếu năm đó Mộc Phong không hãm hại bố bà là Tô Ức Sơn vào tù thì bà sẽ không mất đi bố mẹ, cũng sẽ không dẫn đến những chuyện bi thảm sau đó mà bà phải trải qua.
Thế nên một kế hoạch trả thù hoàn chỉnh đã được hình thành trong lòng bà ta. Lần này bà ta đã trở thành người nắm quyền tập đoàn S, không cần phải dựa dẫm vào bất kì ai.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, tất cả thì ra chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Bây giờ không chỉ kế hoạch không thành công, ngay đến con gái cũng mất đi.
Tô Lạc Nhĩ vẫn luôn biết tình yêu bà dành cho An Ly đã biến chất từ lâu, không còn là tình mẹ đơn thuần nữa mà là lợi dụng uy nghiêm của một người mẹ để bắt ép cô trở thành công cụ báo thù cho bà ta.
Thật ra bà ta biết, bà ta có lỗi với cô, nhưng bà ta đã bị ước muốn báo thù che mờ đôi mắt, đánh mất lí trí.
Bây giờ bà ta hối hận rồi.
Con gái bà ta sẽ không bao giờ quay về nữa.
Lúc này, đột nhiên bà ta lại nhớ đến đứa bé nhỏ xíu nằm trong lồng kính kia. Khi ấy, bà ta chỉ nhìn đứa bé ấy một lần rồi không bao giờ quay lại tìm nữa.
Nói ra thì đời này, người bà ta có lỗi nhất chính là hai cô con gái của bà ta. Thế nhưng bây giờ tất cả đều đã chẳng thể cứu vãn.
Tô Lạc Nhĩ cảm thấy bản thân rất đáng thương. Đời này bà ta luôn phải chịu nỗi đau đớn khi người thân nhất bỏ bà ta mà đi.
Bà ta cảm thấy cả người tê liệt, không còn sức làm gì nữa.
Điện thoại vang lên, là trợ lý của bà ta gọi đến.
“Bà Tô, không hay rồi! Mộc Du Dương gần đây luôn điều tra bà, tôi cảm thấy có lẽ anh ta sẽ lập tức có hành động thôi. Bây giờ chúng ta còn không biết trong tay Mộc Du Dương đang nắm giữ những thứ gì, vậy nên không dám hành động lỗ mãng. Bà Tô, bà mau qua đây đi, chúng ta cùng bàn cách giải quyết.”
Tô Lạc Nhĩ chỉ lạnh nhạt đáp lời rồi gác máy, cũng không thèm quan tâm trợ lý còn đang nói gì trong điện thoại.
Thật ra bà ta biết Mộc Du Dương đã điều tra đến đâu rồi, bây giờ có làm gì cũng vô ích.
Cách duy nhất có thể cứu vãn là trước khi Mộc Du Dương hành động, mau chóng trốn ra nước ngoài, cả đời cũng không quay lại.
Nhưng bà ta không cam lòng!
Bà ta cố gắng nhiều như vậy chính là để đợi chờ ngày báo được thù.
Người bà ta hận nhất, Mộc Phong, đã chết rồi. Nhưng Thịnh Thế Mộc Thiên vẫn thuộc về nhà họ Mộc, con cháu đời đời của nhà họ Mộc vẫn sẽ được hưởng thụ giang sơn này.
Nhưng rõ ràng đó là giang sơn do nhà họ Mộc và nhà họ Tô cùng nhau xây dựng, dựa vào đâu chỉ một mình nhà họ Mộc được hưởng?
Còn người nhà họ Tô của bà, Tô Lạc Nhĩ bà, cả đời đều phải chịu nỗi đau mất mát.
Nước mắt của Tô Lạc Nhĩ chỉ rơi khi không có ai, ví dụ như bây giờ.
Bà cắn chặt răng, âm thầm nghĩ ra kế hoạch cuối cùng trong lòng.
Bà phải khiến người nhà họ Mộc nếm thử mùi vị mất đi người yêu thương.
Hôm nay, khi Mộc Du Dương về đến nhà thì đã rất muộn. Anh nhẹ nhàng mở cửa, đèn phòng khách còn sáng nhưng lại không có ai ở trong.
“Tiểu Ngư? Lạc Bảo Nhi?”
Anh gọi mấy lần nhưng không ai trả lời, có lẽ họ đã lên lầu đi ngủ rồi.
Nhưng sau đó, quản gia từ ngoài đi vào, vẻ mặt đầy kích động.
“Đại thiếu gia! Cậu đoán xem tôi đã tìm thấy cái gì?”
Mộc Du Dương hỏi: “Gì vậy?”
Quản giả trả lời: “Tôi điều tra được Tô Tinh ở đâu rồi.”
Mộc Du Dương ngạc nhiên, hỏi lại: “Thật sao?”
Quản gia trả lời: “Thật! Là thật! Trước khi lão gia qua đời vẫn luôn dặn dò tôi đừng từ bỏ việc tìm kiếm. Tôi không dám quên lời dặn của lão gia, trước giờ đều chưa từng dừng tìm kiếm. Vừa rồi người của tôi đến báo họ đã tìm được tung tích của Tô Tinh. Đại thiếu gia, chắc cậu không dám tin đâu, Tô Tinh đã đổi tên rồi, chẳng trách chúng ta bao nhiêu năm nay đều không tìm được cô ấy.”
Trong lòng Mộc Du Dương bỗng thấy chẳng lành, anh thấp giọng nói: “Chú Lưu, chú nói tiếp đi.”
Quản gia kích động nói tiếp: “Đại thiếu gia, Tô Tinh đã đổi tên rồi, tên hiện giờ của cô ấy là Tô Lạc Nhĩ!”
Trong lòng Mộc Du Dương “ấm” một tiếng, tin tức này với anh mà nói cứ như sét đánh ngang tai.
Hôm nay anh đã nắm được mọi chứng cứ tội ác của Tô Lạc Nhĩ, ngày mai anh sẽ bắt đầu hành động.
Nhưng chính vào lúc này, quản gia lại cho anh biết, Tô Lạc Nhĩ chính là Tô Tinh của năm xưa.
Quản gia nhìn khắp bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Hả, đại thiếu gia, vừa rồi cậu về cùng với thiếu phu nhân sao?”