Tô Lạc Nhĩ hơi ngẩn người, bỏ cái ống nhòm xuống, quay mặt sang nhìn cô hỏi: “Ý con là sao?”
An Ly nói bằng giọng lạnh lùng: “Chính anh ta nói yêu con, cũng chính anh ta đã từ bỏ con. Thế nên, từ đầu đến cuối đều là anh ta có lỗi với con. Bây giờ, nếu muốn kết thúc thì phải do chính tay con ra tay. Mẹ, việc này cứ giao cho con làm, chính tay con sẽ mang xác anh ta đến trước mặt mẹ.”
Tô Lạc Nhĩ nhìn vào mắt cô mộc lúc lâu nhưng không nhận thấy có gì bất thường.
Sau khi nhìn một hồi, bà ta cuối cùng mới mở miệng: “Con nghiêm túc chứ? Con thật sự có thể ra tay với nó sao?”
An Ly tự cười mỉa mai rồi lạnh nhạt nói: “Anh ta đã hoàn toàn không còn yêu con nữa, con còn luyến tiếc làm gì? Nếu con đã không có được thì Phương Tiểu Ngư cũng đừng hòng có được! Dù sao cho dù không có Mộc Du Dương thì con cũng vẫn còn Thẩm Mục, anh ấy và Mộc Du Dương giống hệt nhau cơ mà, không phải sao?”
Mất đi Mộc Du Dương thì cô vẫn còn Thẩm Mục, nhưng Phương Tiểu Ngư thì sẽ chẳng còn gì cả.
Tô Lạc Nhĩ nghe xong câu nói ấy liền gật đầu tán thưởng: “Thế này mới đúng là con gái của Tô Lạc Nhĩ chứ.” Sau đó bà ta vỗ vỗ lên vai cô rồi nói tiếp: “Tối nay đám vệ sĩ này giao hết cho con, mong là trước sáng ngày mai, con sẽ cho mẹ được một câu trả lời khiến mẹ hài lòng.”
An Ly gật đầu, nở một nụ cười tự tin.
Tô Lạc Nhĩ quay lại xe, trước khi đi, bà ta hạ kính xe xuống khẽ nói với An Ly: “Nhớ lấy, tuyệt đối không được làm mẹ thất vọng.”
An Ly gật đầu, dõi mắt tiễn bà ta.
Lễ khởi công yêu cầu đi một vòng trong công trường theo chữ “Cát Lợi”.
Mộc Du Dương là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, là người đầu tư chính của dự án nên phải thực hiện việc này.
Sau khi lễ khởi công kết thúc, Mộc Du Dương đang chuẩn bị về nhà thì chợt bị các giám đốc giữ lại.
Việc này không ngoài dự liệu. Mỗi lần làm những buổi lễ khởi công thế này thì họ đều muốn đi ăn nhậu, còn anh là tiêu điểm của buổi lễ thì đương nhiên không thể không tham gia.
Không thoái thác được, Mộc Du Dương đành phải gửi tin nhắn cho Phương Tiểu Ngư, bảo cô tối nay mình không về được, cô và Lạc Bảo Nhi cứ ngủ trước, không cần đợi anh.
Đợi mãi mà không thấy Phương Tiểu Ngư hồi âm, anh đành cất điện thoại vào túi rồi đi đến nhà hàng.
Vào nhà hàng, Mộc Du Dương như mọi khi lại bị ép uống rượu mấy lượt. Những người này đều là cổ đông của Thịnh Thế Mộc Thiên, bình thường có quan hệ rất tốt với Mộc Du Dương, thế nên chỉ có họ mới dám ép anh uống rượu thế này.
Nhưng cho dù như thế thì Mộc Du Dương cũng không uống quá nhiều, phần lớn rượu đưa sang đều bị anh từ chối.
Nhưng do người quá đông nên cuối cùng anh vẫn có hơi say.
“Tổng tài, chúng tôi thấy anh từ sau khi kết hôn thì đã thay đổi rất nhiều đấy! Lúc trước anh ít khi nào chịu uống rượu với chúng tôi, nhưng bây giờ anh thay đổi rồi, không còn cao ngạo nữa, ha ha ha…”
“Đúng thế, tôi thấy phu nhân tổng tài đúng là biết dạy chồng, đã biến tổng tài thành một người thân thiện rồi, ha ha ha…”
“Chứ còn gì nữa, tổng tài đúng là có phúc, lấy được một phu nhân xinh đẹp, còn có một đứa con trai thông minh đáng yêu nữa…”
Mấy lời này cho dù chỉ là nửa đùa nửa thật, nhưng Mộc Du Dương nghe thấy cũng không khỏi cảm thấy thích thú, khóe môi bất giác nhếch lên liên tục.
Ăn uống no say thì cũng đã rất khuya rồi. Mộc Du Dương cảm thấy cả người choáng váng, đi đứng loạng choạng, những người bên cạnh định bước đến dìu anh nhưng đều bị anh đẩy ra.
“Tổng tài, tôi thấy anh hình như có hơi say rồi, hay là để tôi đưa anh về khách sạn nhé?” Một giám đốc quan tâm định đến dìu anh nhưng vẫn bị anh đẩy ra.
“Không cần đâu, tự tôi về khách sạn được, mọi người cứ chơi tiếp đi, mặc kệ tôi.”
Mộc Du Dương nói xong liền đi thẳng ra ngoài, nhưng bước chân vẫn cứ lảo đảo.
Mấy giám đốc ấy còn đòi đi hát karaoke xuyên đêm, Mộc Du Dương thực sự không chịu nổi nữa, muốn về khách sạn đi ngủ ngay.
Đi được một lúc lâu, gió đêm thổi lạnh khiến anh cũng tỉnh rượu ít nhiều.
Mộc Du Dương chợt nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe hơi bật đèn pha chói mắt chạy thẳng về phía anh.
Anh lập tức tỉnh ra, trực giác nói cho anh biết chiếc xe đang chạy về phía mình ấy chắc chắn không có ý tốt.
Anh vội vàng chạy vào trong vỉa hè, nhưng ngay sau đó đã bị chiếc xe ấy đâm sầm vào.
Một tiếng rầm chát chúa vang lên, Mộc Du Dương bị hất văng ra xa mấy mét, cuối cùng rơi phịch xuống đất…
Phương Tiểu Ngư tối qua ngủ rất sớm, thế nên sáng nay cũng dậy sớm, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Mộc Du Dương gửi từ hôm qua.
Cô lập tức gọi điện cho anh, nhưng đầu dây bên kia lại báo đã tắt máy.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong tim cô, cô quyết định đến công ty xem thử anh đã về chưa.
“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi sắp muộn học rồi! Mẹ đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng của Lạc Bảo Nhi vang lên ngoài cửa, Phương Tiểu Ngư lúc này mới nhớ ra quản gia hôm qua bị sốt nằm liệt giường, hôm nay cô phải đích thân đưa Lạc Bảo Nhi đi học.
Cô đành phải nén sự lo lắng trong lòng, nhắc nhở bản thân đừng nghĩ quá nhiều, Mộc Du Dương đã gửi tin nhắn cho cô rồi, có lẽ sẽ mau chóng bình an trở về nhà thôi.
Trên đường đi, cô mua thức ăn sáng cho Lạc Bảo Nhi rồi đưa cậu đến trường, sau đó đến Mirandas.
Nhưng suốt thời gian làm việc từ sáng đến chiều, Phương Tiểu Ngư không hề nhận được một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào của Mộc Du Dương, lúc này thì cô đã không thể ngồi yên được nữa, sau khi rời khỏi công ty liền lái xe đến thẳng Thịnh Thế Mộc Thiên.
Vừa đến nơi, cô liền lao thẳng đến văn phòng của Mộc Du Dương.
Nhưng đẩy cửa vào, văn phòng không có một ai cả.
Cô lại chạy đến phòng họp, mở toang cửa ra, cô giật mình trông thấy phòng họp đang có đầy người ngồi.
Nhưng lại duy nhất không có Mộc Du Dương.
Nét mặt của tất cả những người ở đó đều đầy sự căng thẳng, lo lắng, bất an… Nhìn dáng vẻ ấy, trực giác bảo cho cô biết Mộc Du Dương đã xảy ra chuyện rồi.
Cô bước đến trước mặt Lục Trạch hỏi thẳng: “Lục Trạch, Du Dương đâu? Mọi người đều đã về rồi, thế anh ấy đâu?”
Lục Trạch cau mày dữ dội, thậm chí có hơi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Phương Tiểu Ngư.
“Lục Trạch, anh mau nói đi! Lục Trạch!” Phương Tiểu Ngư gào to, bất chấp hình tượng phu nhân tổng tài của mình, bây giờ cô chỉ muốn biết Mộc Du Dương rốt cuộc đang ở đâu thôi!”
“Phu nhân, tổng tài… tổng tài anh ấy…” Lục Trạch nhăn nhó mặt mày, ấp úng nói không nên lời.
“Anh ấy rốt cuộc làm sao? Anh nói đi! Anh ấy đâu rồi?” Phương Tiểu Ngư cố gắng kiếm chế không nắm lấy cổ áo Lục Trạch, hỏi anh tung tích của Mộc Du Dương.
“Cô Phương, để tôi nói vậy.”
Một giọng nam trầm vang lên, đó là Lương Đào Quốc.
Ông chậm rãi bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, nhăn mặt nói với cô: “Tổng tài mất tích rồi.”
Mất tích?
Phương Tiểu Ngư cảm thấy không tin được vào tai mình, nếu không phải dáng vẻ của Lương Đào Quốc rất nghiêm túc thì cô còn tưởng ông đang nói đùa với cô.
Một người lớn như thế, đường đường là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, sao chỉ vì một đêm không về nhà mà có thể mất tích?