Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tân phòng, La Khải giận đến đỏ mặt: “Tiểu Duy cái đồ du côn cắc ké này! Ta phải đi tìm nó!”

Diệp Tú kéo La Khải lại: “Chúng ta tạ ơn tiểu đệ còn không kịp! Không cho chàng đi giáo huấn nó!”

La Khải có chút tức giận: “Sao nào, nàng đã muốn làm đại tẩu, che chở cho tiểu đệ rồi à?”

Diệp Tú liếc mắt: “Chẳng lẽ thiếp không phải đại tẩu của nó?”

La Khải ôm Diệp Tú nằm vật xuống giường: “Sự thực cứ như giấc mộng, chỉ sợ ngày mai ta tỉnh mộng, lại không thấy nàng.”

“Trừ chàng ra thiếp còn có thể với ai?” Diệp Tú tinh tế vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của La Khải. Nàng nhớ đã quen biết người nam nhân tại phố Hương Quan ở Vân Quan, bọn họ cùng ra tay cứu một tiểu nam hài suýt bị vó ngựa dẫm lên, chỉ là nhìn nhau cười, nhưng nàng ngay lập tức đã thích nam nhân anh tuấn ấy. Lần thứ hai nàng dẫn các huynh đệ cướp lương, không ngờ rằng lại là cướp của hắn, nàng đánh không lại, dưới tình thế cấp bách há miệng cắn nam nhân này, không ngờ nam nhân này đỏ mặt. Lần thứ ba… Diệp Tú hồi tưởng đến quá khứ của nàng cùng La Khải, đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là người của hai thế giới, không biết vì sao hai người lại yêu nhau?

La Khải cẩn thận tiến vào thân thể Diệp Tú, nữ nhân La Khải khao khát nhất cuộc đời này, tất cả dục vọng đè nén bùng nổ trong khoảnh khắc. La Khải luật động, nghe Diệp Tú rên rỉ như thống khổ lại như vui sướng, hắn cúi đầu hôn lên môi Diệp Tú. Hắn chưa từng nói cho nàng biết, tại Hương Quan, ngay từ giây phút hắc thấy nàng khoác áo đỏ phi thân đi cứu đứa bé kia, tức giận mắng chủ nhân con ngựa, trấn an nam hài vì hoảng sợ mà không ngừng khóc, rồi nhìn hắn cười tít mắt, hắn đã thích nữ tử cởi mở mạnh mẽ này.

La Duy đi về phía trước hỉ đường, hôm nay Vệ Lam ở tiền viện hỗ trợ, La Duy vừa đi vừa nghĩ xem La phủ có nên mua thêm vài hạ nhân không.

“Tam công tử.” Một thanh niên mặc trang phục hạ nhân trong La phủ đuổi theo La Duy.

“Chuyện gì?” La Duy dừng lại hỏi.

“Phu nhân mời tam công tử tới gặp người.” Hạ nhân nói.

“Ngươi là người trong nội viện của phu nhân?” La Duy cũng không nhận ra người này.

“Tiểu nhân vừa tới tướng phủ không lâu.” Hạ nhân cúi đầu.

La Duy không biết giờ này Phó Hoa tìm y có chuyện gì, xoay người định đi về phía chính viện La phủ.

“Tam công tử.” Hạ nhân thấy La Duy xoay người sang chỗ khác, liền gọi La Duy lại.

“Ừ?” La Duy quay đầu lại, lập tức thấy sau ót đau nhói, trước mắt tối sầm.

Vài người mặc trang phục hạ nhân La phủ từ chỗ tối chạy ra. La Duy đã hôn mê, bị đám người này đặt vào thùng gỗ, trên một chiếc xe đẩy, trực tiếp ra ngoài từ cửa đi của các hạ nhân La phủ.

Sắc trời dần sáng, La Tri Thu còn đang nằm trên giường, cuối cùng La Khải cũng thành gia khiến ông bớt nỗi lo, bất quá sau một hồi hôn sự, cả La phủ đã vô cùng mệt mỏi. Đang nằm, lại thấy quản gia của La phủ đưa Vệ Lam luôn ở bên cạnh La Duy chạy đến.

“Tướng gia, không tìm thấy tam công tử!” Quản gia đã cùng Vệ Lam tìm quanh La phủ một lần, trước còn ngỡ Vệ Lam không có việc gì phải làm phiền quản gia, nhưng giờ không thấy La Duy trong phủ thì cũng luống cuống, vội vàng đưa Vệ Lam tới gặp La Tri Thu.

“Cái gì?” La Tri Thu còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Tất cả các nô tài đã đi tìm, nhưng không thấy tam công tử, người canh cửa cũng không thấy tam công tử ra khỏi phủ!” Quản gia nói.

Không nhìn thấy La Duy? La Tri Thu thoáng giật mình tỉnh mộng.

Không tìm thấy trong La phủ, vì vậy người La phủ bắt đầu tản ra ngoài tìm La Duy.

Lễ tân hôn của La Khải cũng bị chuyện La Duy mất tích phá hỏng không khí vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK