Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Duy và Vệ Lam nghe mấy lão già giới thiệu, mới biết ở phía đông ngoại thành Tuyên Châu có một ngọn núi không quá cao, cái tên không làm phí nhiều chất xám của người dân, nên gọi là Thanh Sơn. Đi hết Tuyên Châu, qua sông Xích Thủy, chính là đầu nguồn con suối trong núi Thanh Sơn. Đất trong núi Thanh Sơn được nước suối làm mát, thích hợp trồng trọt, cũng là vùng sâu trong sa mạc Tuyên Châu, và là nơi nuôi sống cả thành.

“Nếu các ngươi muốn làm công trong thành hoặc buôn bán, thì hãy ở lại trong thành.” Ông lão nhiệt tình quyết định cho La Duy và Vệ Lam:“Nếu muốn mua một mảnh đất, làm ruộng mà sống, vậy hãy tới trong thung lũng Thanh Sơn.”

“Trong thung lũng là thôn làng ạ?” La Duy hỏi.

“Cũng không hẳn là thôn làng.” Ông lão nói:“Thung lũng kia lớn lắm, mọi người ở phân tán khắp nơi, còn có mấy người ở trên ngọn núi, thường ngày không dễ dàng gặp mặt đâu.”

“Các ngươi nên tới đó ở, rất yên tĩnh.” Có lão già nhắc nhở La Duy và Vệ Lam,“Trong thung lũng còn yên tĩnh hơn cả ngoài thành, không ít người do không chịu nổi sự cô quạnh mà bỏ đi. Thung lũng kia rất đẹp, chỉ tội không thể giữ chân người.”

La Duy nhìn Vệ Lam gật gật đầu, y không sợ cô quạnh, chỉ sợ có người tìm thấy.

“Lần này con trở về, là muốn mua một miếng đất làm ruộng sống qua ngày.” Vệ Lam thấy La Duy gật đầu, liền nói:“Mây năm nay hai đứa con bôn ba bên ngoài, cũng tích góp được chút tiền, không biết là mua một căn nhà trong thung lũng thì mất khoảng bao nhiêu tiền ạ?”

Ông lão không hề nghĩ ngợi nói:“Bên trong đó có nhiều nhà hoang không người ở lắm, không cần tiền đâu, các ngươi cứ dọn vào một nhà ở là được.”

“Không có người?” La Duy nói:“Nếu chủ nhân trở lại thì sao ạ?”

“Thế thì xứng đáng lắm, ai bảo trước kia họ bỏ đi?” Ông lão nói:“Nếu sau này các ngươi cũng bỏ đi, thì nhà các ngươi cũng sẽ bị người khác chiếm.”

“Chúng con sẽ không đi.” La Duy vội đáp:“Cả hai muốn tìm một nơi yên tĩnh để sống.”

“Vậy hãy tới thung lũng.” Mấy lão già đều nói.

“Cứ vậy đi ạ.” Vệ Lam ngẩng đầu nhìn trời, lúc này sắc trời đã không còn sớm.

“Trong thành không có khách điếm.” Ông lão nói:“Hôm nay các ngươi hãy ở tạm đền thờ trong thành, sáng mai, lão già này sẽ dẫn các ngươi tới thung lũng.”

“Có phiền không ạ?” Vệ Lam vội hỏi.

“Chúng ta cùng đi, nhàn rỗi ấy mà.” Mấy lão già cùng nhau nói.

“Chúng con có cần lên quan phủ khai lý lịch không ạ?” La Duy lại hỏi.

“Thành này làm gì có quan phủ?” Ông lão cười nói:“Trừ thời điểm thu thuế hàng năm, chúng ta chẳng thấy bóng dáng họ đâu cả, những lúc khác, chỉ chúng ta tự lo cho mình thôi.”

“Ta nhớ trước kia có mà?” Vệ Lam thở dài nhẹ nhõm. Theo luật triều đình Đại Chu, người dân nếu muốn ở lại chỗ nào, thì phải tới quan phủ khai lý lịch, từ đâu tới đây, trước kia từng làm gì, còn phải nộp lý lịch mà quan phủ ở nơi ở cũ cấp cho. Vì thế mà trước khi Vệ Lam rời thượng đô, La Tri Thu đã cố ý để hai quyển lý lịch có ấn quan nhưng không viết tên trong túi bột cỏ linh chi.

“Ở đây ít béo bở.” Mấy lão già vui vẻ nói:“Trước kia có, nhưng hiện tại thì không, chẳng ai chịu làm quan ở đây cả.”

“Vậy thành kia không có ai quản?” La Duy hỏi, lần đầu tiên y thấy có một nơi không có quan phủ, thành trì.

“Có, chúng ta có Hương Dũng.” Ông lão nói:“Có chuyện gì các ngươi có thể đi tìm tộc trưởng, tìm Hương Dũng là được.

“Tộc trưởng?” Vệ Lam hỏi:“Con có cần tới gặp ngài ấy không?”

Mấy lão già nhìn nhau, cuối cùng ông lão nọ nói:“Tốt nhất vẫn nên tới gặp một lần, ngươi cũng là người Vệ thị, trở về thì lại ghi tên vào gia phả đi.”

“Đại gia, ngài tên gì ạ?” La Duy hỏi ông lão này, y muốn biết Tuyên Châu có thế gia vọng tộc nào không.

“Ca nhi à…” Ông lão nói:“Lão già này họ Vệ, mấy vị kia cũng họ Vệ nốt. Trong thành này, chỉ có một thế gia vọng tộc, chính là họ Vệ, những dòng họ khác đều là ngoại lai.”

“Ca nhi, ngươi họ gì?” Có lão già hỏi La Duy.

“Con họ Phó.” La Duy trả lời.

“Ra là Phó ca nhi,” Ông lão gật gật đầu.

“Vậy ta đưa ngươi tới đền thờ ở tạm đã, sau đó ta đi gặp tộc trưởng.” Vệ Lam nói với La Duy:“Ngươi cứ chờ ta ở đền thờ.”

“Đúng đấy.” Ông lão nói:“Ta đưa Nam ca nhi tới chỗ tộc trưởng, Phó ca nhi là người đi theo Nam ca nhi, không cần đi gặp tộc trưởng đâu.”

Mấy lão già kia cũng nhàn rỗi, tỏ vẻ muốn đi cùng.

“Vậy các đại gia đều lên xe đi ạ.” La Duy vội nói, bọn họ mới đến, được quen biết với người lớn tuổi ở địa phương là chuyện không thể tốt hơn.

Năm lão già đồng ý, La Duy và Vệ Lam đều cung kính với họ, điều này khiến họ có ấn tượng rất tốt về La Duy và Vệ Lam, thanh niên chỉ cần biết lễ, miệng ngọt, là sẽ được người già thích thôi.

“Vậy lên xe đi!” La Duy xoay người về phía xe ngựa.

Vệ Lam vội đưa tay đỡ La Duy, xương đùi La Duy đã gần lành, chỉ là như lời các đại phu nói, khi trở trời sẽ đau, đi lại cũng không tiện, đi nhanh sẽ khiến người khác nhìn ra chân trái hơi cứng.

Mấy lão già nhận ra chân trái La Duy đi đứng không tiện, đều thầm tiếc hận, một ca nhi tốt thế này, đi đứng lại không bình thường. Nhưng nỗi tiếc hận này chẳng ai dám nói ra, sợ La Duy biết sẽ khó chịu.

Trên xe có không dưới sáu người, ba ông lão ngồi cùng La Duy trong xe, hai người khác cùng Vệ Lam ngồi trước xe, để tiện chỉ đường cho hắn. Con ngựa lông mao đỏ kéo bảy người chậm rãi đi trên con đường đá xanh ở Tuyên Châu, dường như mặc kệ người hay ngựa, khi đã đến nơi này, thì sẽ bất giác trở nên nhàn nhã.

Trong xe, La Duy hỏi ba lão già:“Ngọc thạch Tuyên Châu rất có danh tiếng, sao lại không có gì béo bở cho quan lại ạ?”

Ông lão nói:“Ngọc thạch có danh, nhưng khai thác hết sẽ không còn nữa, không thể tái sinh, Tuyên Châu chúng ta đã sớm không thẻ kiếm ra ngọc thạch.”

“Nơi này không phải còn có mỏ đá sao?” La Duy hỏi, nơi này là quê nhà Vệ Lam, khi còn ở thượng đô, y cũng từng để ý chuyện Tuyên Châu, mấy lão già ở thượng đô không quan tâm đến núi Thanh Sơn gì đó, nhưng ai cũng quan tâm đến ngọc thạch Tuyên Châu, La Duy nhớ rõ nơi này có một quan phủ lo liệu chuyện mỏ đá.

“Sớm đã không còn ai cả.” Ông lão nói:“Quan binh đều bỏ chạy hết rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng mấy năm rồi…” Ông lão nói:“Có mỏ đá kia, chúng ta càng không thể giữ lại một thanh niên nào.”

Mấy lão già lại thầm oán thán, kể La Duy nghe chuyện khi Tuyên Châu sản xuất ngọc, tòa thành này rất phồn hoa.

La Duy kiên nhẫn nghe, lại thầm thấy may mắn, không có ngọc thạch càng hay, như vậy y và Vệ Lam mới có thể ở nơi yên tĩnh này tìm kế sinh nhai chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK