Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới nhắc đến cái tên Mạc Hoàn Tang, đại điện ban nãy còn xôn xao về chuyện La Duy đột nhiên im bặt.

Tư Mã Thanh Sa nghe cái tên này, trong lòng trở nên hoảng hốt,“Ngươi nói cái gì? Mạc Hoàn Tang?”

“Vâng.” Binh bộ Thượng Thư nói:“Ban đầu thần cũng không tin, nhưng sau khi nghe tả về tướng mạo người này, rồi thuê họa sĩ vẽ lại…” Binh bộ Thượng Thư dâng bức tranh cầm trong tay,“Tranh chân dung ở đây, xin bệ hạ xem qua.”

“Trình lên.” Tư Mã Thanh Sa nói.

Tiền công công vội bước xuống thềm ngọc, nhận lấy bức tranh từ trong tay Binh bộ Thượng Thư, rồi đặt nó lên cái khay mà hai tiểu thái giám đang đỡ, chuyển tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa không dám nói Mạc Hoàn Tang có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, nhưng người trong bức tranh này, tuy tướng mạo bình thường nhưng đúng là Mạc Hoàn Tang.

“Có thật là Mạc Hoàn Tang không?” Thấy Tư Mã Thanh Sa nhìn bức tranh mãi không nói lời nào, phía dưới có triều thần gấp gáp đặt câu hỏi.

“Nhìn tướng mạo chắc chắn là Mạc Hoàn Tang rồi.” Tư Mã Thanh Sa xác nhận.

“Không phải gã đã chết sao?!” Có triều thần kêu lên.

“Khi đó không phát hiện thi thể gã.” Có tướng quân đi theo Tư Mã Thanh Sa trong trận chiến Thiên Thủy Nguyên lên tiếng.

Tư Mã Thanh Sa vẫn luôn hoài nghi Mạc Hoàn Tang chưa chết, chẳng những là Mạc Hoàn Tang, mà đại ca Tư Mã Tru Tà của hắn có lẽ cũng vẫn còn sống. Mấy năm nay, Tư Mã Thanh Sa vẫn phái người đi khắp Bắc Yến điều tra, chưa bao giờ ngừng lại, nhưng vẫn đều không có tin tức về hai kẻ kia. Hiện tại có người tận mắt nhìn thấy Mạc Hoàn Tang, Tư Mã Thanh Sa hỏi han tin tức về Mạc Hoàn Tang cũng không quá rối rắm, nhưng vùng Tân Độ này lại khiến hắn cảnh giác. Tân Độ là đất kinh đô, Mạc Hoàn Tang không mai danh ẩn tích đào vong, chạy đến đất kinh đô làm gì? Là muốn tìm hắn báo thù sao? Nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa liền hỏi Binh bộ Thượng Thư:“Ngươi phái người đi thăm dò chưa?”

“Thần đã phải binh lính địa phương toàn lực điều tra, nhưng bọn họ tìm khắp cả Tân Độ cũng không tìm thấy Mạc Hoàn Tang.”

“Điều tra cả kinh thành này cho trẫm.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Người này đã đến Tân Độ, thì sẽ không rời khỏi kinh đô.”

“Thần tuân chỉ.” Binh bộ Thượng Thư vội vàng lĩnh chỉ.

“Bãi triều!” Tư Mã Thanh Sa không ở lâu, nói một tiếng bãi triều, rồi không đợi triều thần hành lễ đã vội vàng đi thẳng.

Các triều thần rời khỏi đại điện, tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận. Vốn chuyện về La Duy mới là cái khiến họ đau đầu, nhưng hiện tại Mạc Hoàn Tang lại thành kẻ địch lớn trong long bọn họ, người này là tai tinh lớn nhất Bắc Yến, nếu gã bất tử, thì Bắc Yến vĩnh viễn chẳng nhìn thấy mặt trời.

“Nếu Mạc Hoàn Tang thực sự chưa chết, thì chỉ cần bằng thanh danh trong quân đội của gã thôi…” Binh bộ Thượng Thư thở dài:“Nói không chừng trong quân sẽ lại có biến động lạ thường.”

Có triều thần còn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng trong lòng ai cũng có một tảng đá lớn đè nặng. Lại nói năm đó Ô Sương thiết kỵ là binh mã của Mạc Hoàn Tang, nhưng các tướng lĩnh do người này tự tay đào tạo làm sao có thể chấm dứt cùng Ô Sương thiết kỵ? Cho dù tin Mạc Hoàn Tang chết đã truyền khắp toàn quốc, nhưng trong quân vẫn có tướng lĩnh không sợ chết mà bất bình kêu oan cho người này. Khi đó Tư Mã Thanh Sa một lòng muốn đoạt lại Xuân Độ quan, còn những tướng quân vẫn dán cái tên Mạc Hoàn Tang trong não ấy, Tư Mã Thanh Sa luôn tìm cách trấn an, chưa thực sự xử phạt ai cả. Hiện tại tin Mạc Hoàn Tang còn sống truyền ra, ai biết các tướng quân lúc nào cũng nghĩ đến Mạc Hoàn Tang kia sẽ làm ra chuyện gì?

Tư Mã Thanh Sa vốn định về Ngự Thư Phòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tới thăm La Duy.

“Bệ hạ, Thái Hậu nương nương thì sao?” Tiền công công định khuyên, mới vừa cãi nhau với Thái Hậu, lại tới gặp La Duy ngay, không phải như tát vào mặt Thái Hậu hay sao?

“Các ngươi chờ ở đây.” Tư Mã Thanh Sa lại để Tiền công công và mọi người chờ ở của lớn điện Ngưng Lộ, La Duy không muốn nhìn thấy người Bắc Yến, cho nên để ý nhìn thấy càng ít người càng tốt.

Tiền công công không có cách nào, đành chờ ở cổng lớn. Gã nhìn chung quanh, không có ai ở bên ngoài, chợt cảm giác như mình đang giả vờ ngớ ngẩn. Suốt dọc đường, cho dù có bất cứ một người nào nhìn thấy họ thôi, thì Thái Hậu đều biết vạn tuế gia tới thăm La Duy, muốn giấu cũng không giấu được.

Tư Mã Thanh Sa đi vào cung thất của La Duy, phát hiện cửa sổ nơi này mở rộng, người vốn nên nằm trên giường dưỡng thương lúc này không thấy đâu nữa.“La Duy?” Tư Mã Thanh Sa hoảng hốt, lập tức hét lên:“Người đâu, y đâu?!”

Các thái giám canh cửa vội vã chạy vào.

“Cẩm vương đâu?!” Tư Mã Thanh Sa chỉ vào cái gường bừa bộn đệm chăn nhưng không có người nằm.

Bọn thái giám vẫn canh giữ ở cửa, lúc này chạy vào không thấy người đâu, vô cùng choáng váng.

“La Duy, La Duy?” Tư Mã Thanh Sa gọi La Duy vài tiếng, thấy bọn thái giám còn ngẩn ngơ đứng đó, nổi giận:“Mau đi tìm người!” Rồi bối rỗi thầm nghĩ, La Duy bỏ trốn ư? Không thể, y bị gãy chân, đi lại cũng không đi được, sao có thể chạy trốn chứ? Là có người giúp y trốn thoát? Cũng không thể, hoàng cung là nơi muốn vào thì vào sao? Ai có bản lĩnh lớn nhường này? Đại Chu không nhận La Duy, cho dù La Duy có bỏ trốn, thì biết trốn đi đâu chứ?

“Bệ hạ.” Ngay khi người trong cung thất muốn chạy ra tìm người, thì lão Vương thái giám vội vàng chạy vào từ cửa bên:“Hồi bẩm bệ hạ, vương gia đang phơi nắng ở hậu hoa viên, không đi đâu cả.”

Thế này Tư Mã Thanh Sa mới không hoảng hốt nữa:“Ngươi dẫn y đi?”

“Nô tài đưa vương gia ra đó.” Lão Vương thái giám nói:“Hôm nay tinh thần vương gia không tệ, cũng ăn được một chút, nói ánh nắng mặt trời nhìn không tồi, muốn ra xem, nên nô tài đưa y ra ngoài.”

Tư Mã Thanh Sa đi về phía cửa bên, chuyện này khiến hắn rất vui, La Duy đã chịu ăn, lại muốn ra ngoài chơi, rốt cục y cũng nguôi giận rồi, không làm loạn nữa.

Lão Vương thái giám đi theo phía sau Tư Mã Thanh Sa, xoa xoa cái gáy đẫm mồ hôi, hôm nay La Duy chủ động nói chuyện với gã, đã khiến gã giật nảy mình. Mỗi ngày, lão Vương thái giám chỉ có cảm giác rằng nếu La Duy không làm loạn, luôn im lặng, cứ thế mà sống thật tốt, thì gã cũng yên ổn qua ngày.

Tư Mã Thanh Sa ra tới cửa bên, đột nhiên dừng bước.

Lão Vương thái giám theo phía sau, dừng chân không kịp, lập tức đụng vào lưng vạn tuế gia, vốn định quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, thì gã cũng hệt như Tư Mã Thanh Sa, không dám cử động cũng không dám lên tiếng.

Trên nền đất có vết máu, nhìn theo vết máu này, thẳng về hướng đám tường vi nở rộ nơi hậu hoa viên, nửa thân người La Duy đang ghé vào miệng giếng.

Lúc này lão Vương thái giám mới nhớ hậu hoa viên có một giếng nước, chỉ là điện Ngưng Lộ này đã lâu lắm không có người ở, giếng nước cũng bị bỏ hoang nhiều năm. Sau khi hoa viên trùng tu, giếng này được giữ lại, ngay cả miệng giếng cũng được sửa lại.

Tư Mã Thanh Sa nhìn thân thể La Duy chúi vào miệng giếng, không cả dám hít thở mạnh, sợ La Duy phát hiện hắn đến đây, sẽ liều mạng, sẽ nhảy xuống trước khi hắn kịp giữ chân y lại, tất cả sẽ đều kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK