Thường Lăng đứng trên thành lâu, đờ đẫn nhìn bóng dáng La Khải giục ngựa đi xa.
“Tướng quân, ngài không đành lòng à?”
Thường Lăng quay đầu, Phúc Vận đứng phía sau hắn.
“Ngài nên cứng rắn hơn.” Giờ phút này, Phúc Vận không còn là kẻ thấp hèn trước mặt Long Huyền nữa, mà đầy vẻ âm trầm, nói với Thường Lăng:“Chuyện đã làm rồi, có hối hận cũng vô ích.”
Thường Lăng quay đầu nhìn về phía bắc, giữa trời chiều, bóng dáng kia đã không còn trông thấy.
“Tướng quân cũng mau chuẩn bị đi.” Phúc Vận nhìn dáng vẻ Thường Lăng, may mà chủ tử mình có dự kiến trước, Thường Lăng này có chỗ nào giống người tòng quân cơ chứ? Chậc chậc, còn chẳng làm việc lanh lẹ bằng hoạn quan như gã.
Thường Lăng xoay người bước xuống thành lâu, hắn không muốn nhìn thấy thái giám này một chút nào nữa.
Phúc Vận cười vài tiếng, chắc là thấy gã chướng mắt đây, con người ấy à, luôn luôn lừa mình dối người thôi.
“Công công.” Một đại hán mặc đồ đen đi tới phía sau Phúc Vận.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Phúc Vận cũng bước xuống thành lâu,“Càng xong việc sớm, chúng ta càng có thể sớm về báo cáo kết quả.”
Khi La Khải mang theo người tới con đê dài ở Thiên Thủy Nguyên, trời đã tối hẳn.
Viên nha tướng trông coi đê nghe thủ hạ báo La Khải đến, vội vàng ra nghênh đón.
La Khải không xuống ngựa, ngồi im nhận lễ của viên nha tướng này, rồi lệnh cho một hầu cận:“Những người làm công đã nghỉ rồi, bổn soái sẽ đi xem xét chỗ này một mình, các ngươi chờ ta trong doanh, đừng làm phiền mọi người.”
Nha tướng vội hỏi:“Mạt tướng sẽ đi cùng đại soái.”
“Không cần.” La Khải nói:“Ngươi cứ ở lại trong doanh, bổn soái cũng không đi xa, một lát nữa sẽ trở lại.”
Đám hầu cận cũng không yên tâm để La Khải đi một mình, đều nói muốn đi cùng La Khải.
“Cứ ở trong doanh chờ ta.” La Khải khoát tay chặn lại:“Nhiều người quá cũng không tốt.”
Mọi người không hiểu, đi thăm đê thì liên quan gì đến nhiều người hay ít người? Nhưng lời La Khải nói nào có ai dám không nghe, chỉ đành nhìn La Khải một mình một ngựa đi về phía con đê dài.
“Nơi này đến đêm không an toàn…” La Khải đi rồi, viên nha tướng mới nói với các hầu cận của La Khải:“Các vị nên lặng lẽ đi theo đi, ta sợ một mình đại soái đi sẽ xảy ra chuyện không hay.”
“Sao lúc nãy ngươi không nói?” Gia tướng của đám hầu cận bất mãn.
Nha tướng nói:“Nếu vừa rồi ta nói, đại soái cũng không cho phép đâu.”
“Chúng ta đi!” Gia tướng dẫn người đuổi theo La Khải. Nếu buổi tối ở đây không an toàn, vậy thì có chết cũng không thể để La Khải đi một mình được.
Xa xa nghe tiếng nước chảy, La Khải thúc dây cương, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ thấy ánh trăng soi trên mặt nước. La Khải xuống ngựa, đi lên con đê dài. Đoạn sông này còn chưa đắp đê, cũng chưa có người làm công nào làm đến chỗ này, hết thảy vẫn là dáng vẻ khi người Bắc Yến xây dựng. La Khải nhìn quanh bốn phía, nếu cho La Duy chọn một chỗ không người để gặp mặt hắn, thì đệ đệ hắn ắt sẽ chọn chỗ này, cho dù trốn đi được một lúc cũng chẳng có ai phát hiện.
“Đại ca?” Ngay khi La Khải tìm quanh bốn phía, đã nghe tiếng nói khe khẽ phía sau.
La Khải lập tức xoay người, đã thấy một thiếu niên đứng phía sau hắn không xa, mặc quần áo mùa đông dày cộm, nhìn vóc người thì đúng là La Duy,“Tiểu Duy?” La Khải đi về phía thiếu niên này.
“Đại ca! Đệ là Tiểu Duy đây!” Thiếu niên bỏ mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
Dưới ánh trăng, La Khải chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ,“Ngươi ở đây một mình?” La Khải vừa hỏi vừa lại gần thiếu niên.
“Một mình ạ.” Thiếu niên cúi đầu, trong giọng nói mang theo vẻ uể oải:“Đệ chờ đại ca lâu lắm rồi.”
“Đi từ Vân Quan tới đây cần nhiều thời gian mà.” La Khải đi tới trước mặt thiếu niên:“Không phải đại ca đã đến rồi hay sao?”
Thiếu niên nhào vào lòng La Khải:“Nhưng đệ không có chỗ nào để đi cả!”
“Trước hết cứ đi cùng đại ca đến cửa khẩu đã.” La Khải ôm thiếu niên nói:“Có đại ca ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
“Cha sẽ không chịu nhận đệ.”
“Có ca nhận ngươi rồi, không sợ, ngươi chẳng lớn lên chút nào cả, đúng là trẻ con mà!” La Khải vỗ nhẹ lưng thiếu niên, đau lòng nói:“Lại gầy hơn rồi, trở về cũng hay, chúng ta không phải chịu đựng nữa.”
“Ca.”
“Sao vậy?”
La Khải muốn La Duy ngẩng đầu để hắn nhìn kỹ hơn, nhưng lại nghe thấy tiếng động phía sau. Nhận ra sự chẳng lành, La Khải ôm La Duy nghiêng người, không ngờ La Duy lại giữ chặt hắn không buông. Chỉ chậm trễ một chút, La Khải đã muộn một bước nghiêng người, liền thấy sau lưng đau đớn.
Lúc này, bả vai thiếu niên khẽ run run.
La Khải đẩy mạnh người trong lòng ra, bụng hắn đã bị lưỡi dao sắc bén trong tay thiếu niên rạch một vết thương dài,“Ngươi không phải Tiểu Duy!” La Khải giận dữ hỏi:“Ngươi là ai?!”
Người thiếu niên ngẩng đầu lên, đầy vẻ hoảng sợ, con dao trong tay bị chính y ném xuống đất.
La Khải lúc này mới phát hiện thiếu niên chỉ có bảy tám phần giống La Duy,“Ngươi……” La Khải chưa kịp nói, phía sau lại có ám tiễn bắn tới, hắn xoay người, vung phối kiếm trong tay, chém rơi tất cả.
“La Thế Nghi?” Trong bóng đêm, mười mấy người mặc áo đen che mặt chạy tới, vây quanh La Khải.
La Khải đưa tay ra phía sau, bẻ gãy mũi tên cắm trên lưng mình, soi dưới ánh trăng, máu vẫn đỏ tươi, chứng minh mũi tên không có độc.“Các ngươi là ai?” La Khải trầm giọng hỏi.
“Là người muốn mạng ngươi!” Người cầm đầu nói một câu, rồi vung đao vọt tới chỗ La Khải.
Mười mấy kẻ mặc đồ đen cũng xông lên, như muốn băm thây La Khải ra thành vạn đoạn.
La Khải không sợ đám người này, chỉ kinh hãi là có người giả mạo bút tích La Duy lừa hắn đến đây, chẳng phải ba bức thư kia của hắn đều đến được tay La Duy sao? Nếu La Duy không đọc được, sao lại biết chuyện mình đặt tên cho con là “Quy”? Chẳng lẽ ngay từ đầu huynh đệ bọn họ đã bị người ta cho vào bẫy? Nhận ra điều này, La Khải biết mình không thể chết ở đây được, không thì La Duy sẽ phải ngậm đắng nuốt cay.
“Đại soái!”
“Đại công tử!”
……
Xa xa truyền đến tiếng gọi của đám hầu cận.
La Khải thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảm thấy cánh tay run run không thể nâng lên được.
“Nhanh lên!” Cầm đầu đám thích khách hô to một tiếng.
La Khải ngã trên mặt đất, lăn hai vòng mới tránh khỏi lưỡi đao chém về phía mình.
Thủ lĩnh thích khách có chút sốt ruột, La Khải bị thương rồi mà bọn chúng vẫn không giải quyết được người này, nếu cứ như vậy mãi, thì gã biết ăn nói thế nào với chủ nhân đây.
Tay La Khải không còn cầm được kiếm nữa, cánh tay dường như đã không còn là của bản thân, muốn cử động cũng không cử động được. Nhất định là trúng độc, La Khải thầm nghĩ, không phải tên có độc, vết thương trên bụng cũng không có dấu hiệu trúng độc, chẳng lẽ mình đã trúng độc từ trước đó rồi?
“Hắn phát độc!” Có thích khách nhìn thấy kiếm trong tay La Khải rơi xuống đất, lập tức lớn tiếng nói.
Bọn chúng đã sớm biết rằng ta trúng độc? La Khải chật vật tránh từng đường đao kiếm của thích khách, cả ngày hôm nay mình đã để ai có cơ hội hạ độc đây? Bữa tiệc kia, Thường Lăng? La Khải nghĩ tới Thường Lăng, một trận hít thở không thông khiến trước mắt La Khải tối sầm.
“Ngay cả kẻ sống dở chết dở các ngươi cũng không giết được?!” Thủ lĩnh thích khách rống lên.
Cách đó không xa cũng truyền đến tiếng chém giết, đám gia tướng, hầu cận bị tám thích khách khác chặn lại ở một nơi cách La Khải không xa.
La Khải đá thích khách trước mặt ngã lăn ra, hắn chỉ biết là mình không thể chết bây giờ được.
“Đại công tử!” Một gia tướng ở gần La Khải nhất trơ mắt nhìn La Khải lọt vào giữa sông Thiên Thủy.
“Đi!” Thủ lĩnh thích khách thấy La Khải rơi vào trong nước, liền kéo thiếu niên đang ôm đầu lạnh run lên, rồi nói với các thủ hạ.
“Tam công tử?!” Gia tướng vừa thấy thiếu niên này, liền kinh ngạc kêu lên.
“Người Bắc Yến đánh tới!” Doanh trại truyền đến tiếng kêu giết, tiếng chiến mã rú lên.
Mấy gia tướng nghe thấy, quay đầu nhìn quanh, doanh trại xa xa đó lửa bốc ngút trời, đến khi bọn họ quay đầu lại, đám thích khách và “La Duy” đã không thấy đâu nữa.