Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Sửu ngồi không nhúc nhích, hắn vừa mới thông cống ngầm nhà xí cho một nhạc phường, được vài đồng, đang nghĩ xem lát nữa mua gì để ăn, đối với lời chào mời của lão chủ, A Sửu hoàn toàn không có hứng thú.

“Ngay cả A Sửu cũng chướng mắt với kẻ dơ bẩn như ngươi đấy!” Đám người vây quanh lại ồn ào.

Lão chủ mất mặt, liếc mắt nhìn hai tên hộ vệ.

“Ngươi là người chết à?” Một hộ vệ ngầm hiểu, nhấc chân đá một cước vào người tội nô.

Tội nô chịu đòn, ho hai tiếng, muốn bò dậy quỳ trên tuyết, nhưng vô lực, giãy dụa vài cái, rồi cuối cùng không động đậy nổi nữa.

“Phía dưới đều nát hết rồi.” Có người nhìn thấy hạ thân tội nô, ghét bỏ nói.

“A Sửu cũng nát mà.” Bên cạnh có người lên tiếng: “Hai người này đừng nên ghét bỏ nhau chứ?”

Tất cả mọi người cười ha ha. A Sửu chỉ là một khất cái, còn tội nô này không được xem là người, mọi người đối với hai người kia, tựa hồ nhân tính lẫn trong thói hư tật xấu sẽ trỗi dậy, nhưng bởi họ không coi hai người là đồng loại, cho nên không để ý nhiều.

“Ai cho ngươi giả chết!” Hộ vệ đá tội nô mấy cái liên tiếp, rồi đá y ra chỗ A Sửu.

Tội nô miệng phun máu, nhưng vẫn không lên tiếng, mặc cho hai tên hộ vệ đá y như đá bao cát.

Trên nền tuyết điểm diểm vết máu, mọi người có cười vang, có chửi bậy, có mềm lòng, rốt cục nhìn không nổi, xoay người rời đi.

“Ngươi tự nhìn lại chính ngươi đi!” Lão chủ bảo hai hộ vệ ngừng lại, nói với tội nô: “Ngươi dù chết thì quỷ cũng không chịu làm bạn với ngươi đâu! Thiên đao vạn quả không thể đùa bỡn, ngươi còn có thể xem như một con người sao?”

“Nô nhi này vẫn là người à?” Có người lớn tiếng nói: “Sao ta không thấy như thế nhỉ?”

Mấy bãi nước bọt phun trên người tội nô, tội nô cũng không phản ứng.

“Nhốt y vào chuồng chó.” Lão chủ nói với hộ vệ: “Hiện tại chắc chỉ còn có chó là muốn chạm vào y.”

Tội nô ngây ngốc mặc cho hộ vệ nắm tóc lôi vào Hoan Hỉ viện, khuôn mặt y đối diện với khất cái tên A Sửu, rõ ràng trong ánh mắt tội nô có một tia cầu xin, nhưng lập tức lại hóa thành chết lặng. Không biết vì cái gì, sau khi hộ vệ kéo y đi được vài bước, lại buông lỏng mái tóc y.

“A Sửu muốn tội nô này?”

Tội nô nghe có người nói chuyện, nghiêng đầu, thấy một đôi giày bện bằng rơm, trước lộ ngón chân, sau lộ gót chân, còn nứt da, chảy nước vàng.

“Ngươi muốn y, ta sẽ cho ngươi chơi vài ngày.” Lão chủ nói.

A Sửu gật đầu với lão chủ, hắn không kéo tội nô đi, mà là ôm lấy tội nô này.

“A Sửu à.” Có tên côn đồ trên đường nói với A Sửu: “Người này không bằng một con chó, ngươi thật đúng là không ngại bẩn!”

A Sửu cúi đầu, cố hết sức nắm tay tội nô, chân không được linh hoạt mà kéo y đi trên nền tuyết. Tội nô ngửi được trên người A có mùi hương thảo dược, là thuốc chữa bệnh toàn thân thối rữa, khuôn mặt lại càng nát đến nỗi không nhìn rõ diện mạo, mùi của hắn cũng khó phát hiện, chí ít dễ chịu hơn mùi trên người tội nô.

“Chơi đùa vài ngày rồi trả về cho ta đấy.” Lão chủ kêu lên ở phía sau.

Mọi người xung quanh lại được một trận cười to.

A Sửu cố hết sức ôm tội nô đi qua phố hoa thật dài, tới một ngõ nhỏ thật sâu. Nói là ngõ sâu, cũng không chuẩn xác. Đây là đường hẻm giữa hai nhạc phường, hai người không thể đi song song. A Sửu muốn có một chỗ an thân ở thượng đô, liền tìm đến cuối ngõ nhỏ này, có một căn nhà hoang vỡ nát của ai để lại, đã sụp một nửa, chỉ còn lại một chút tường tranh vách đất chống đỡ, nhưng cũng có thể tự dối gạt bản thân rằng mình đang có một chỗ che mưa che gió.

Tội nô ngồi trên một đống cỏ, y chỉ có một cái áo mỏng manh, ở căn phòng bốn phía gió lùa này, toàn thân đã lạnh đến nỗi không còn tri giác, ngẩn ngơ nhìn A Sửu đứng trước mặt mình.

A Sửu cũng nhìn tội nô, cổ họng hắn vì độc phát mà thối rữa, nói không ra lời, chỉ dùng có thể khoa chân múa tay với người đối diện.

Tội nô không hiểu A Sửu muốn nói gì, nhưng đã hiểu chuyện mà tự cởi quần áo trên người mình.

A Sửu vội vàng giữ tay tội nô, rồi sửa lại vạt áo cho y.

Tội nô giương một con mắt vô thần nhìn A Sửu.

A Sửu xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã ôm một chút cành khô vào, đốt một đống lửa.

Tội nô ngồi bên cạnh đống lửa, trên người có chút ấm áp, nhưng cảm giác đau đớn quen thuộc rất nhanh đã đánh úp toàn thân, xương cốt như có giòi bọ, xâm nhập lục phủ ngũ tạng y.

A Sửu thấy tội nô cuộn mình trên đám cỏ, lại khoa tay múa chân nói với tội nô gì đó, rồi đi ra ngoài.

Tội nô cuộn tròn người lại, có thể nằm như vậy, đã là quá tốt đối với y. Nếu có thể như vậy cho đến ngày chết đi… kỳ thật y cũng sống không được bao lâu, chỉ không biết có phải đúng như lời lão chủ nói hay không, đến cả quỷ cũng không muốn làm bạn với y, phải chăng y nên tìm đến một nơi không có cả quỷ dữ?

Khi A Sửu mang theo hai cái bánh bao trở về, phố hoa đã ngập ánh đèn, nhạc phường hai bên trái phải liên tục vang lên tiếng ca múa. Đống lửa đốt bằng cành cây khô đã sắp tắt, tội nô cuộn mình, tựa như một thai nhi trong bụng mẹ. A Sửu buông bánh bao trong tay, đi ra ngoài đem chút cành khô vào, đốt thêm lửa, mới có chút hơi ấm.

Tội nô bị A Sửu lay tỉnh, mở mắt đã thấy A Sửu đưa tới trước mặt một cái bánh bao đã nướng qua lửa, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn A Sửu, đây là cho y ăn?

A Sửu đem màn thầu nhét vào trong tay tội nô, giữa đống lửa còn treo một vại sành sứt miệng, bên trong là chút xương gà A Sửu nhặt được. A Sửu dùng một nhánh cây đảo đảo, mùi thịt từ trong vại sành nhẹ bay ra.

Tội nô há miệng muốn cắn bánh bao, nhưng lại không thể cắn.

A Sửu đun nước sôi, lấy chút thịt trong vại sành cho vào, cầm lấy bánh bao trong tay tội nô, nhúng qua nước sôi, đút cho tội nô ăn. Sau đêm dài, nhánh cây khô cháy hết, hai người ngồi trong căn nhà bỏ hoang xa xăm bốc mùi cỏ mốc. Bất tri bất giác, cái rét khiến hai người không thể không ôm lấy nhau, mượn nhiệt độ cơ thể nhau sưởi ấm.

Tội nô cứ như vậy ở chỗ này của A Sửu, hai người đều không nói chuyện, nhưng lại vô cùng ăn ý. A Sửu đi ra ngoài tìm thức ăn, tội nô không đi được, nên quanh quẩn ngoài phòng, tìm thứ gì có thể nhóm lửa. A Sửu biết tội nô sợ lạnh, sẽ đem bánh nướng trong lửa, tìm thêm vải rách giúp tội nô ôm sưởi ấm. Tội nô cũng cần bôi thuốc, A Sửu mang theo chút thảo dược tùy thân, có thể làm chậm tốc độ thối rửa trên cơ thể hắn. Tội nô không thấy thuốc này hữu dụng, nhưng khi thấy A Sửu bôi thuốc xong, trên người luôn chảy nước vàng, rồi sẽ ngừng lại, cho nên chuyện A Sửu mỗi ngày đều phải dùng thuốc, tội nô đã ghi nhớ trong lòng.

Tội nô và A Sửu cứ như vậy sống qua mười ngày, bọn họ đều lo lắng lão chủ Hoan Hỉ viện sẽ tìm đến, nhưng lão chủ vẫn chưa tới. Căn nhà hoang này sau một lần tuyết rơi đã sụp hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK