Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày trôi qua, La Duy không làm loạn nữa, lại tỏ vẻ cung kính Hưng Võ đế như xưa, nhưng một tiếng “Phụ hoàng” thì vẫn không hề gọi.

Hưng Võ đế không sửa lại nững lời “sơ sẩy” của La Duy, ngài cảm thấy mình rất có lỗi với La Duy, muốn đối xử với La Duy tốt một chút, nhưng lại nghĩ đến chuyện tự tay mình đưa La Duy đi Bắc Yến, tâm liền hóa thành tro bụi.

Triệu Phúc hầu hạ cơm nước cho Hưng Võ đế, những khi ngài oán thán thở dài gã đều biết hết, vì Triệu Phúc có quen biết với La Duy, nên tìm cách xuất hiện trước mặt y, kể cho y nghe về Hưng Võ đế:“Vương gia, trong lòng bệ hạ cũng rất khó chịu, ngài hãy thông cảm cho bệ hạ một chút được không.”

La Duy không hề có chút tình cảm cha con nào với Hưng Võ đế, cho nên khi nghe lời khuyên của Triệu Phúc, y cũng chỉ cười cười.

Triệu Phúc thấy La Duy như thế, đành ngậm miệng. Sau ngẫm lại, lại cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, chuyện của hai phụ tử hoàng gia này là chuyện nô tài như gã có thể quản được ư? La Duy sao có thể nghe lời khuyên của gã?

Tối ngày thứ tư, Ngụy thái y đến đưa thuốc cho La Duy, sau khi tận mắt nhìn La Duy uống xong chén thuốc, cũng muốn nói vài câu khuyên giải La Duy.

“Đừng nói gì cả.” La Duy nằm ở trên giường, không đợi Ngụy thái y mở miệng đã nói:“Ta như bây giờ, ngươi thấy có thể nói gì khiến ta vui vẻ được đây?”

Ngụy thái y nói:“Vương gia, hạ quan chỉ là một thái y.”

“Cho nên đừng nhiều lời.” La Duy cười với Ngụy thái y,“Tâm ý của ngươi ta hiểu, ngươi về thái y viện đi thôi.”

“Vậy ngài nghỉ tạm đi.” Ngụy thái y không nói thêm gì nữa, hành lễ rồi lui ra ngoài.

La Duy nằm ở trên giường, trong chốc lát đã thấy tác dụng của thuốc, liền mơ mơ màng màng thiếp đi. La Duy ngủ cũng không an ổn, trong đầu tràn ngập hình ảnh những thi thể dưới chân thành Ô Sương, rồi lại nhớ đến đầm lầy phía tây nam Thiên Thủy Nguyên, sau đó là khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa, hắn cứ như vậy lạnh lùng nhìn y, La Duy muốn chạy nhưng lại không thể cử động được.

“Công tử, công tử?”

Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng gọi tên y, khi La Duy tỉnh dậy từ trong ác mộng, khuôn mặt Vệ Lam xuất hiện ngay trước mắt y.

“Công tử!” Vệ Lam đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán La Duy, lo lắng không thôi, hỏi La Duy:“Ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng à?”

“Lam?” La Duy nhìn thấy Vệ Lam, sờ sờ khuôn mặt hắn, cảm nhận được làn da ấm áp, đúng là Vệ Lam đang ở trước mặt y rồi, không phải là giấc mộng.

“Ta là Vệ Lam đây!” Vệ Lam gọi La Duy một tiếng.

La Duy chớp mắt, quay đầu nhìn quanh gian phòng, đây đúng là cung thất trong điện Trường Minh, Vệ Lam sao lại ở trong này?“Ngươi!” La Duy thấy trong phòng không có người khác, vội vàng đứng dậy, kéo Vệ Lam lại hỏi:“Sao ngươi lại vào cung? Bệ hạ gọi ngươi vào? Hay là cha ta đưa ngươi vào?”

Vệ Lam lắc đầu.

La Duy thấy Vệ Lam lắc đầu, hoảng hốt,“Vậy ngươi vào bằng cách nào? Lén vào sao?”

“Công tử.” Vệ Lam nhặt hết quần áo La Duy ném xuống chân giường lên:“Ta đến để đưa công tử đi, công tử theo ta nào.”

“Đi?” La Duy nói:“Chúng ta đi đâu?”

“Đi Tuyên Châu.”

La Duy nhẩm lại hai chữ “Tuyên Châu”, còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thân thể cũng bắt đầu phối hợp với Vệ Lam mà nhanh chóng mặc quần áo. Chờ Vệ Lam giúp y mặc quần áo xong, kéo y đi, khoác áo lông cừu cho y, La Duy mới hỏi Vệ Lam:“Chúng ta ra ngoài bằng cách nào? Nơi này là hoàng cung đại nội, nơi nơi đều có thị vệ.”

Vệ Lam nói:“Ta có thể đi vào, thì cũng có thể đưa công tử ra.”

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Vệ Lam ngậm miệng không nói, chỉ chú tâm giúp La Duy thắt dây lưng áo choàng.

“Ai giúp ngươi?” La Duy bắt lấy tay Vệ Lam hỏi:“Một mình ngươi sao có thể tìm được ta?” Nơi này là thâm cung đại nội, cung thất ngàn vạn, Vệ Lam cho dù khinh công có giỏi hơn nữa, dù có thể vào cung mà thần không biết quỷ không hay, nhưng người bên ngoài căn bản không thể biết y bị nhốt ở đâu, sao Vệ Lam lại có thể tìm ra y được? Trong lòng La Duy có một hy vọng mơ hồ, y hy vọng Vệ Lam nói cho mình rằng La Tri Thu sai hắn đến đưa y đi, điều này chứng tỏ phụ thân không hề bỏ rơi y.

Vệ Lam chỉ muốn đưa La Duy đi thật nhanh:“Chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

“Là cha ta sai ngươi đến?” La Duy dứt khoát phải hỏi rõ.

Vệ Lam nói:“Tướng gia không biết việc này.”

“Vậy…” La Duy âm thầm thất vọng, lại suy nghĩ một lúc, hỏi Vệ Lam:“Là đám Long Thập?”

Lúc này, Vệ Lam gật đầu một cái.

“Thì ra là như vậy…” La Duy lui về phía sau một bước, thân là Long kỵ vệ, trong cung xảy ra chuyện gì, đám Long Thập đều có thể biết được, bọn họ giúp Vệ Lam vào cung gặp y, tất nhiên là không khó.

“Công tử, đi thôi!” Vệ Lam tiến lên một bước, giữ chặt tay La Duy kéo đi.

“Nếu ta đi, người nhà ta sẽ thế nào?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Bệ hạ sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?”

“Công tử đã không còn là người La gia.” Vệ Lam nói:“Bệ hạ sao có thể trách tội Tướng gia chứ?”

La Duy do dự, đúng là như thế, nhưng nếu y chạy thoát, Hưng Võ đế giận chó đánh mèo, thì ai dám giảng đạo lý với Hoàng đế đây?

“Công tử không muốn theo ta sao?” Vệ Lam nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, gấp gáp hỏi La Duy:“Ngươi thật sự không muốn đi Tuyên Châu?”

La Duy vẫn đứng im bất động.

“Không đi mau sẽ không kịp!” Vệ Lam kéo La Duy đến bên cạnh, để y ngẩng đầu lên nhìn mình:“Công tử, chúng ta đi thôi, thân phận hoàng tử này đánh đổi bằng tính mạng của ngươi đấy!”

“Ta không phải hoàng tử gì hết!” La Duy thiếu chút nữa gào lên với Vệ Lam.

“Vậy mau đi thôi!” Vệ Lam nói:“Ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa? Không phải tâm nguyện trước nay của ngươi là được tới Tuyên Châu sao? Chúng ta cùng nhau tới Tuyên Châu, chỗ đó xa thượng đô như vậy, không ai có thể tìm thấy chúng ta.”

La Duy nhìn mặt Vệ Lam, há miệng thở dốc, nhưng không thể nói nên lời.

“Đi thôi!” Vệ Lam nói:“Coi như ta cầu xin ngươi có được hay không? Đi Bắc Yến ngươi sẽ chết!”

“Được.” La Duy quyết định không suy nghĩ nữa, đi theo người trước mặt này thôi, đi Tuyên Châu, đi tới chân trời góc biển nào cũng được, giang sơn, rồi dân chúng Đại Chu, y đều không để ý, chỉ cần có thể ở bên người này là tốt lắm rồi.

Vệ Lam kéo La Duy đi.

“Bên ngoài có người canh giữ!” La Duy nói.

“Cùng ta đi là được mà.” Vệ Lam hôn lên khuôn mặt La Duy an ủi,“Không có việc gì đâu.”

La Duy cùng Vệ Lam ra khỏi phòng, thấy các điện tiền võ sĩ và các tiểu thái giám đều đứng đó, sợ tới mức vội vã lùi vào phòng.

“Không có việc gì đâu.” Vệ Lam che chắn La Duy trong lòng,“Bọn họ đều không thể cử động.”

La Duy cũng phát hiện ra, khi mình ra khỏi cửa phòng, những người này đều không hề phản ứng,“Chết hết rồi?” Y hỏi Vệ Lam.

“Đi mau!” Một bóng người vọt đến trước mặt La Duy và Vệ Lam, nhỏ giọng nói.

La Duy cả kinh, bất quá sau khi thấy rõ mặt người này, y liền yên lòng,“Thập!” Y gọi Long Thập một tiếng.

“Công tử yên tâm, bọn họ không chết, chỉ bị điểm huyệt ngủ, sẽ tỉnh lại rất nhanh, các ngươi mau đi đi!” Long Thập nói:“Thập Nhất, Thập Nhị ở bên ngoài chờ các ngươi, bọn họ sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”

“Vậy nơi này thì sao?” La Duy hỏi.

“Nơi này có ta rồi.” Long Thập nói:“Công tử yên tâm đi đi, rời khỏi đây rồi sẽ không có chuyện gì nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK