Lạc Thính Triều nói: “Công tử cứ nói, tại hạ sẽ chăm chú lắng nghe.”
La Duy nói: “Dụng ý của trang chủ khi dâng tượng phật cười cho gia phụ, gia phụ rất rõ ràng, chỉ là khi đó thời cơ chưa đến, cho nên gia phụ mới không có động tĩnh. Hiện tại gia phụ muốn dùng trang chủ, chỉ là không biết tâm ý Lạc trang chủ có còn như trước?”
“Lệnh của Tướng gia, tại hạ nguyện làm trâu ngựa để hoàn thành.” Lạc Thính Triều vội hỏi: “Không biết tại hạ có thể cống hiến những gì? Tại hạ chỉ là người trong giang hồ, sợ chỉ sợ hữu tâm vô lực.”
La Duy nói: “Gia phụ muốn Kỳ Lân sơn trang theo lệnh mà làm, không biết trang chủ đối với chuyện này có hữu tâm vô lực hay không?”
Lạc Thính Triều biến sắc.
La Duy cười khẽ, “Phủ Tả tướng có thể báo đáp trang chủ, chính là trợ giúp trang chủ hủy diệt Danh Kiếm sơn trang.”
“Cái gì?!” Dụ hoặc quá lớn, khiến Lạc Thính Triều trong tức khắc không tiếp thụ được. Hủy diệt Danh Kiếm sơn trang? Giấc mộng bao đời của Lạc gia, nợ máu truyền kiếp giờ đây có thể báo thù?
La Duy nói: “Danh Kiếm sơn trang đã sớm chen chân vào triều đình, ta nghĩ trang chủ nếu không có chúng ta tương trợ, suốt đời này cũng vô pháp đạt được nguyện vọng lâu nay.”
Lạc Thính Triều nhanh chóng nhẩm tính cái lợi cái hại trong đầu.
La Duy mở lòng bàn tay cho Lạc Thính Triều xem, nổi bật trên tấm vải trắng ngần, là một viên thuốc màu xám.
“Công tử, đây là?” Lạc Thính Triều hỏi.
“Đây là vật trong cung.” La Duy nói: “Trang chủ sau khi ăn vào sẽ trúng độc, sau này cứ ba tháng, tại hạ lại sai người đưa thuốc giải đến cho trang chủ.”
Lạc Thính Triều bất động.
La Duy cũng không sốt ruột, nói: “Trang chủ cứ từ từ suy nghĩ, tại hạ không ép buộc trang chủ.”
Chỉ một lát sau, Lạc Thính Triều cầm lấy viên thuốc trong tay La Duy, nuốt thẳng vào trong bụng. Tả tướng muốn dùng gã, là vinh hạnh với người trong giang hồ như gã, đây là cơ hội ngàn năm có một, tuy rằng đám quan lại khó tin tưởng, nhưng nếu bỏ qua, cơ hội này vĩnh viễn sẽ không có lại.
“Trang chủ cắt ngón tay nhìn thử đi.” La Duy cười nói.
Lạc Thính Triều cắt ngón giữa tay trái, thấy chảy ra một dòng máu đen.
La Duy nhìn rồi nói: “Trang chủ đừng oán ta, chỉ là chúng ta và trang chủ chưa từng thâm giao, nếu nói tín nhiệm, thứ lỗi cho chúng ta nhất thời không thể làm được.”
Lạc Thính Triều cười nói: “Tại hạ biết, như thế này cũng để chứng minh lòng trung thành của tại hạ.”
“Tri phủ Hành Châu, Trần Du, sắp tới Ích Châu làm tri phủ.” La Duy nói với Lạc Thính Triều: “Ta hy vọng trang chủ phái người đi bảo hộ Trần đại nhân an toàn. Muối Ích Châu trước nay vẫn do Danh Kiếm sơn trang vận chuyển, sau này sợ là sẽ phiền đến trang chủ Kỳ Lân sơn trang rồi.”
Vận chuyển muối… Lạc Thính Triều liền biết mình uống thuốc độc kia là đáng giá, thả con săn sắt, bắt con cá rô. “Tại hạ rõ rồi, sẽ lập tức an bài.”
“Gia phụ sẽ nói với Trần đại nhân về Kỳ Lân sơn trang, người của trang chủ chỉ cần đi là được rồi.”
“Vâng.”
“Còn nữa, Lục công tử Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang sẽ tham gia Võ Cử, trang chủ có biết việc này?” La Duy hỏi.
Lạc Thính Triều nói: “Trữ Phi võ công khá tốt, là nhi tử đắc lực nhất của trang chủ Trữ Sơ Ảnh.”
“Nghĩ biện pháp giết y.” La Duy ngữ khí nhẹ tênh, nhưng không hề có ý vui đùa.
Lạc Thính Triều nói: “Vâng.”
La Duy nhìn Lạc Thính Triều, lại hỏi: “Trang chủ tính phái loại cao thủ nào đi Hành Châu?”
Lạc Thính Triều không nghĩ nhiều, liền nói: “Tại hạ tất nhiên sẽ phái ảnh vệ của Kỳ Lân đi.”
“Được.” La Duy nói: “Những lời nên nói tại hạ đều đã nói rồi, xin cáo từ.”
Lạc Thính Triều vội vàng đứng dậy nói: “Công tử không ở lại thêm mấy ngày sao?”
La Duy nói: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, có chuyện gì tại hạ sẽ sai người đến thông báo cho trang chủ.”
Lạc Thính Triều không biết La Duy còn có chuyện gì phải làm, cũng không dám giữ La Duy lại thêm nữa, thấy La Duy đi thẳng ra ngoài, vội vàng đi trước vài bước tiễn La Duy.