“Ta đưa ngươi về, có chuyện muốn nói với ngươi.” Long Huyền không quan tâm La Duy có bằng lòng hay không, đỡ La Duy lên kiệu.
Kể từ lúc gặp mặt, Long Huyền đã nói có chuyện cần bàn, bây giờ ăn xong bữa cơm mà hắn vẫn chưa nói gì, La Duy chợt nóng ruột, nhưng thấy chung quanh nhiều người như thế nên đành nín nhịn.
Đoàn người đến Y Cẩm viên, Ngụy thái y đã tới trước họ.
“Bệ hạ, vương gia.” Ngụy thái y thấy hai người vào đến nơi, vội vàng hành lễ.
“Hôm nay y ho khan nhiều quá.” Long Huyền kéo La Duy vào thư phòng, vừa đi vừa nói với Ngụy thái y: “Ngươi khám cho y xem có phải phải y bị cảm lạnh không.”
Ngụy thái y nhìn Long Huyền kéo tay La Duy, âm thầm tặc lưỡi, lại còn nắm tay nữa cơ?
“Ngươi nhìn cái gì?” La Duy thấy Ngụy thái y nhìn theo y và Long Huyền, liền hỏi Ngụy thái y một tiếng, y muốn gạt tay Long Huyền ra, nhưng y không làm được.
“Mời vương gia…” Ngụy thái y cúi người, thấy La Duy có vẻ không tình nguyện, xem ra y không muốn. Cái này là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình sao? Ôi dào! Ngụy thái y thầm than, từ đầu đến đuôi ông chẳng thấy hai người kia có tí phong hoa tuyết nguyệt nào, hoa rơi nước chảy có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Đi vào thư phòng rồi, Ngụy thái y liền bắt mạch cho La Duy, một lát sau liền hỏi La Duy: “Vương gia, ngày hôm qua ngài không ngủ?”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
Long Huyền định nói không phải y không ngủ, mà là ngồi ở bên ngoài cả đêm, nhưng lại nhịn không nói. Nếu để La Duy biết mình theo dõi nhất cử nhất động của y, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.
“Bị nhiễm lạnh.” Ngụy thái y bắt mạch xong thì nói với La Duy: “Vương gia, thân thể là của mình, nếu ngài không chịu lo lắng cho bản thân, thì cho dù hạ quan có bản lĩnh cao hơn nữa cũng không trị hết bệnh cho vương gia được.”
“Được rồi.” La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y, “Sao ngươi nói nhiều thế? Kê đơn thuốc đi. Nghe nói ngươi vừa xin nghỉ, ngươi định đi đâu à?”
“Ông ta muốn ra ngoài giải sầu, ta cho phép.” Long Huyền không để Ngụy thái y mở miệng: “Nếu ngươi không muốn để ông ta ra ngoài, thì cứ để ông ta ở lại trong cung là được.”
“Không có ông ấy thì ta sẽ chết chắc?” La Duy liếc Ngụy thái y, khinh thường nói: “Đi ra ngoài giải sầu cũng được, đi sớm về sớm.”
“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp.
“Ngươi có cái gì muốn nói với ta?” Ngụy thái y lui xuống kê đơn, La Duy liền hỏi Long Huyền.
“Ta muốn đánh Nam Chiếu.” Long Huyền lúc này mới nói.
“Không phải lúc nào ngươi cũng muốn đánh Nam Chiếu sao?” La Duy nói: “Ta biết rồi.”
“Bảy ngày sau, ta sẽ phát binh.”
Bảy ngày sau… La Duy ngừng một lúc, “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nhanh như vậy à?”
“Trận này trận nhất định phải đánh.” Long Huyền nói: “Ta không muốn đợi.”
“Có nhất định phải đánh trận này không?” La Duy nghiêm túc nói: “Bây giờ mới đầu xuân, ngươi đã tăng thuế hai lần, ngươi định để cả nước ôm bụng đói đi đánh Nam Chiếu à?”
“Tiền nong đủ rồi.” Long Huyền nói: “Năm nay ta sẽ không tăng thuế nữa.”
“Vì sao ngươi nhất định phải đánh Nam Chiếu?” La Duy hỏi: “Ngươi có thể ăn sạch Nam Chiếu ngay hay sao?”
“Muốn đánh Bắc Yến, thì trước đó nhất định phải đánh Nam Chiếu.”
“Vua Nam Chiếu chẳng qua chỉ là thái tử Gia Ninh được Tư Mã Thanh Sa giúp lên ngôi.” La Duy nói: “Hắn lên ngôi nhờ vào cung biến, ngươi có chắc chỉ cần đánh một trận là tiêu diệt được Nam Chiếu không?”
Long Huyền nói: “Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Tư Mã Thanh Sa có thể giúp Gia Ninh lên đài, sao ngươi không tự chọn ra một người giúp mình làm việc?” La Duy nói.
“Nếu kẻ này không được việc thì sao?” Long Huyền nói: “Không phải ta sẽ uổng công à?”
“Người này được việc hay không có gì quan trọng? Mục tiêu của ngươi là Bắc Yến, Nam Chiếu sinh loạn, nếu Tư Mã Thanh Sa nếu xuất binh giúp đỡ Gia Ninh, ngươi và Dương Nguyên Tố nhân cơ hội đánh Bắc Yến là được.” La Duy nói: “Chuyện này ngươi không cần ta nhắc chứ?”
Long Huyền biết, La Duy mới là người có thể sánh vai với hắn trong thiên hạ.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” La Duy thấy Long Huyền chỉ nhìn y cười mà không nói lời nào, bị Long Huyền cười, La Duy bỗng hoảng hốt: “Ta có thể thay ngươi ra chiến trường sao?”
“La Duy.” Long Huyền ngồ xuống cạnh La Duy: “Ta đã ước định với Dương Nguyên Tố rồi.”
La Duy nhướn mày, xem ra y lại lo lắng vô ích rồi. Không đúng, La Duy đột nhiên nghĩ thầm, ta tốn công vì Long Huyền làm gì chứ, không phải mong muốn của ta là thấy kẻ này nước mất nhà tan sao?
“Ta chỉ đang nghĩ, trong hoàng thất Nam Chiếu, ta phải chọn ai mới ổn đây.” Long Huyền nói với La Duy: “Gia Ninh đế làm người yếu đuối, nhưng hoàng hậu Ngưng Tuyết của hắn đến từ Bắc Yến lại có chút thủ đoạn, triều chính Nam Chiếu coi như vững chắc khi nằm trong tay Gia Ninh.”
“Ngươi…” La Duy nhìn Long Huyền: “Ngươi đang bàn quốc sự với ta?”
“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Ta đang bàn với ngươi đấy, ngươi cảm thấy nên mượn sức ai trong Nam Chiếu?”
“Làm sao ta biết chuyện ở Nam Chiếu được cơ chứ?” La Duy nói: “Mấy chuyện này ngươi đi mà thương lượng với triều thần, ta không có hứng thú.”
“Người đâu.” Long Huyền quay ra ngoài hô.
Một tiểu thái giám mang một chồng công văn vào.
“Đây là cái gì?” La Duy nhìn chồng công văn trước mặt mình, hỏi Long Huyền: “Không phải ta đã nói ta không có hứng thú với Nam Chiếu hay sao?”
“Đây là mật báo từ hoàng thất Nam Chiếu.” Long Huyền chỉ chỉ đống công văn nói với La Duy: “Ngươi xem đi.”
“Ngươi không nghe thấy ta nói gì à?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.” Long Huyền nói.
La Duy nói: “Ta không muốn xem, ngươi bảo gã mang đi đi.”
“Đánh Nam Chiếu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ai làm tướng quân?” Long Huyền hỏi.
La Duy ngẫm nghĩ, đánh Nam Chiếu tất nhiên phải xuất binh từ Đông Nam, “Nhị ca ta?” Y hỏi Long Huyền: “Ngươi muốn nhị ca ta làm tướng?”
“Không sai.” Long Huyền nói: “Ngươi có hứng thú với chuyện này không?”
“Ngươi yên tâm để nhị ca ta làm tướng?” La Duy không quá tin tưởng: “Ngươi không sợ à?”
“Ta có cái gì phải sợ?” Long Huyền nói: “Hắn đánh Nam Chiếu, nếu sự sắp xếp của chúng ta trước đó thành công, vậy thì đó sẽ chỉ là trận nghi binh (Toán quân huy động để lừa quân địch).”
La Duy cầm một quyển công văn trong tay: “Quân nhu lương thảo ngươi sẽ không để nhị ca ta toàn quyền xử lý, cho nên đương nhiên ngươi không sợ.”
“La Duy.” Long Huyền muốn giải thích với La Duy, rằng thật sự hắn không hề nghi ngờ La thị.
“Lam?” Ngoài cửa lúc này lại truyền đến giọng Ngụy thái y.
Một tiếng “Lam” khiến bàn tay La Duy run rẩy, công văn cầm trên tay rơi trên mặt đất.
Lại một tiểu thái giám chạy vào, bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Vệ phò mã và công chúa Yến Quân vào cung gặp Thái Hậu nương nương và ngài, Thượng Hỉ ở điện Duyên Niên đưa họ đến Y Cẩm viên bái kiến bệ hạ.”