Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi muốn xem không?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Ta hơi mệt.” La Duy nói thế khiến Long Huyền thất vọng: “Bệ hạ và đại điện hạ đi xem đi.”

“Mệt thì nghỉ ngơi đi.” Long Huyền thấy La Duy đã định xoay người, đành nói: “Ta cũng về đây.”

“Ừ.” La Duy nói.

“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu thấy La Duy định vào nhà, vội gọi La Duy lại, hai người kia sẽ không quên mất nó chứ?

“Tiêu nhi tự đi chơi đi.” La Duy quay đầu cười với Long Tiêu: “Rồi tối nay tới dùng bữa với lục hoàng thúc.”

Long Huyền bước xuống bậc thang, đến trước mặt Long Tiêu: “Ngươi đừng quấy rầy lục hoàng thúc nghỉ ngơi.” Hắn nói.

“Nhi thần tuân chỉ.” Long Tiêu đáp.

Khi Long Huyền định quay đầu nhìn La Duy, thì người vừa đứng dưới mái hiên đã quay trở lại thư phòng, nhưng vì cho hắn chút mặt mũi, nên cửa thư phòng vẫn hé mở.

La Duy ngồi trong thư phòng trong giây lát, đến tận khi Long Thập bước vào: “Vương gia, bệ hạ đã rời đảo lên bờ.”

“Ừ.” La Duy ngoắc Long Thập ngồi xuống: “Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất cung, gọi Ngụy thái y đi cùng.”

Long Thập vội hỏi: “Bệ hạ cho phép vương gia xuất cung?”

“Cho phép.” La Duy nói: “Lát nữa sẽ có người ở điện Trường Minh đến đưa lệnh bài, ngươi yên tâm rồi chứ?”

Long Thập cười ngượng ngùng, nói: “Vậy vương gia muốn đi đâu?”

“Đến chùa Hộ Quốc.” La Duy nói: “Ta đưa các ngươi tới gặp Lạt Ma.”

“Phất Y Đại Sư?”

“Không sai, là ông ấy, có muốn gặp hòa thượng này một lần không?”

Long Thập lắc lắc đầu: “Thuộc hạ không muốn thành Phật, cũng không cầu Phật tổ phù hộ gì hết, có thấy hay không cũng vậy cả thôi. Lại nói đến Phất Y Đại Sư, ngài ấy không phải người mà chúng ta cứ muốn gặp là được.”

“Sao có thể thế được?” Ngón tay La Duy chọc chọc Long Thập: “Yên tâm đi, ta sẽ không để năm người các ngươi làm thị vệ cả đời đâu, ta sẽ lo cho tương lai của các ngươi, Lam có thể trở thành tướng quân, võ nghệ của các ngươi chẳng lẽ lại kém Lam?”

Nghe La Duy nhắc tới Vệ Lam, nụ cười Long Thập trở nên cứng đờ: “Vương gia, Lam…”

“Sau này khi các ngươi ra ngoài rồi, gặp Lam, thì nhớ là vẫn phải làm huynh đệ với Lam đấy.” La Duy trịnh trọng nói với Long Thập: “Dù không nhớ được ta thì hắn vẫn là Vệ Lam, Thập, ngươi đồng ý với ta nào.”

“Thuộc hạ sao có thể tòng quân?” Long Thập nói: “Huynh đệ chúng ta ở bên vương gia là được mà.”

“Ngốc quá.” La Duy nói: “Ta có thể sống bao nhiêu năm chứ? Ta không ở đây thì các ngươi làm sao bây giờ? Chôn theo ta chắc?”

Long Thập nghe La Duy nói vậy chợt nóng nảy, vụt đứng dậy, nói với La Duy: “Sao vương gia có thể nói những lời này? Vương gia nhất định sống lâu trăm tuổi! Vương gia còn trẻ, sao lại nói những lừi bi quan như vậy?!”

“Rồi rồi…” La Duy thấy câu nói của mình khiến Long Thập nóng nảy, vội nói với Long Thập: “Là ta nói sai, sau này ta không nói như thế nữa, như vậy được chưa? Long Thập huynh của ta?”

Long Thập đứng đối diện La Duy, La Duy hiện tại nhìn có vẻ sống rất tốt, trong cung có cái gì tốt đều đưa đến Y Cẩm viên cả, nhưng Long Thập lại chẳng thấy La Duy thoải mái chút nào. “Vương gia.” Long Thập đến gần La Duy thêm vài bước, nói: “Hôm qua… hôm qua ngài có ngủ không?”

“Ngủ chứ.” La Duy thuận miệng nói: “Buổi tối không đi ngủ thì ta có thể làm gì?”

Khóe miệng Long Thập thoáng co rút, làm Long kỵ vệ đã lâu, Long Thập sẽ thường xuyên ngầm quan sát La Duy, buổi tối y có tật khó ngủ. Tuy rằng La Duy và Ngụy thái y đều gạt mọi người, nhưng năm người bọn hắn đều biết. Người trước mặt này, khi vừa đến lúc trời sẩm tối vắng người, nếu không ngồi một mình trên giường ngẩn ngơ, thì lại buồn bực sờ tới sờ lui các thứ trong phòng ngủ. Ngụy thái y hẳn là đã kê đơn giúp ngủ ngon, nhưng chẳng có tác dụng gì với chứng mất ngủ của La Duy cả.

“Đúng rồi!” La Duy lúc này lại nhớ tới một việc, bắt Long Thập ngồi xuống gần mình, nhỏ giọng nói: “Ngày mai Long Nhất cũng sẽ đi theo chúng ta.”

“Long Nhất?” Long Thập nghe tên Long Nhất, chợt nín thở: “Hắn đi giám sát vương gia?”

“Hẳn là vậy.” La Duy nói: “Không thì sao bệ hạ có thể yên tâm cho ta xuất cung chứ?”

“Nếu Long Nhất đi theo…” Long Thập suy nghĩ rồi nói: “Hắn sẽ không đi một mình, nhất định sẽ mang theo người, thuộc hạ thấy không dễ mà cắt đuôi hắn đâu.”

“Ta sai các ngươi hỏi thăm tình hình Long kỵ vệ bên bệ hạ hiện tại, các ngươi nghe được bao nhiêu?” La Duy hỏi.

“Có thêm năm người mới.” Long Thập nói: “Chưa thay ai cả.”

“Năm người kia là người thế nào?”

“Điều này không điều tra được, thuộc hạ chỉ nghe nói bọn họ vốn là người giang hồ, được bệ hạ đưa vào cung.” Long Thập nói: “Ngay cả những huynh đệ giúp thuộc hạ trước kia cũng không nhận ra họ.”

“Người giang hồ?” La Duy nghe đến hai chữ giang hồ liền nghĩ ngay đến Danh Kiếm sơn trang. Sau khi Trữ Phi tiếp nhận Danh Kiếm sơn trang đã đuổi một số lượng lớn người, rất khó đảm bảo đám người giang hồ này sẽ không bị Long Huyền sử dụng.

“Vương gia.” Long Thập thấy La Duy có vẻ đăm chiêu, liền nói: “Vương gia muốn tìm hiểu về năm người này?”

“Các ngươi không cần tìm hiểu.” La Duy vội hỏi: “Việc này ta tự có tính toán.”

“Vậy ngày mai?”

“Thập.” La Duy đè thấp giọng hỏi Long Thập: “Ngươi nói thật với ta nào, Long Nhất này vẫn là huynh đệ của ngươi chứ?”

Long Thập lập tức nói: “Chúng ta suýt mất mạng trên tay hắn, sao có thể vẫn là huynh đệ?”

Chuyện này La Duy cũng biết, Long Huyền sở dĩ cho rằng năm người Long Thập không đủ trung thành là do Long Nhất tác động không nhỏ. “Vậy không còn là huynh đệ?” La Duy nói.

“Đã sớm không còn.” Long Thập đáp: “Bây giờ hai bên gặp mặt cũng chẳng nói lời nào.”

“Không phải huynh đệ thì tốt.“La Duy nói.

Long Thập lại hỏi: “Vương gia định làm gì?”

“Năm người các ngươi hợp lại có thể đánh bại Long Nhất không?”

Long Thập lại đứng ngồi không yên: “Vương gia đang coi thường võ nghệ của chúng ta sao? Võ nghệ chúng ta chẳng kém tên khốn ấy chút nào hết!”

“Ngươi đừng vội.” La Duy trấn an Long Thập: “Ta chỉ hỏi chứ không có ý gì khác mà.”

“Vậy sao vương gia lại hỏi thế?”

“Bởi vì ta muốn giết Long Nhất.”

Long Thập choáng váng: “Vương gia, ngài… ngài nói cái gì?”

“Ta nói ta muốn giết Long Nhất.” La Duy lặp lại một lần nữa.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Long Thập Nhị: “Vương gia, người của điện Trường Minh đến, nói là dâng vương gia lệnh bài xuất cung.”

“Ngươi nhận lấy đi.” La Duy đáp: “Thưởng cho gã.”

Long Thập Nhị tuân lệnh La Duy đi làm việc.

La Duy lại nhìn Long Thập, thấy người này còn đang nghệt ra, cười nói: “Sao hả, sợ à?”

Sau khi Long Thập xác định mình không nghe nhầm, lại vẫn ngẩn người, Long Nhất là Long kỵ vệ đứng đầu, là cận vệ của hoàng đế, phải giết hắn thế nào đây? Giết Long Thập, bọn họ… bọn họ cũng không tốn nhiều công sức, nhưng La Duy thì sao đây? Sẽ phải ăn nói với hoàng đế như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK