Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên đi sâu vào rừng trúc, thị vệ đi theo La Duy cùng Hưng Võ đế liền quát lớn một tiếng: “Có người!”

La Duy cũng đã thấy phía trước có một bóng người đung đưa.

Châm đèn lên, một lão cung nhân bị hai thị vệ giải đến.

“Bệ hạ!” Tùy thị ở bên điện Trường Minh – tổng quản thái giám Triệu Phúc chỉ nhìn liếc mắt nhìn lão cung nhân, liền nói với Hưng Võ đế: “Đây là lão cung nhân bên người Liễu quý phi nương nương.”

Lúc này lão cung nhân toàn thân run rẩy, cơ hồ sắp ngất đi.

“Trong giỏ kia là cái gì?” La Duy chỉ vào giỏ trúc bên cạnh lão cung nhân, “Chẳng lẽ là muốn lấy măng ăn sao?”

Hưng Võ đế phất tay ra lệnh.

Một thị vệ tiến lên xem xét giỏ trúc, sau khi mở giỏ trúc kia ra, thị vệ này sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Dưới ánh sáng đèn đuốc, tất cả mọi người nhìn rõ thứ trong giỏ trúc, là một thai nhi đã chết.

La Duy kêu một tiếng, lập tức lấy tay bưng kín miệng, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Hưng Võ đế.

“Đừng sợ.” Hưng Võ đế thấy La Duy sợ hãi, ôm La Duy vào trong lòng, phân phó thị vệ: “Các ngươi hộ tống tam công tử về điện Trường Minh đi.”

“Bệ… bệ hạ?” Giọng La Duy dường như thay đổi.

“Đừng sợ, không có việc gì.” Hưng Võ đế sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn nhỏ nhẹ trấn an La Duy, “Duy nhi, ngươi về trước chờ trẫm, được không? Ngoan nào.”

La Duy bị thị vệ đưa đi.

Hưng Võ đế lúc này mới chắp tay sau lưng nhìn lão cung nhân quỳ rạp trên mặt đất.

Triệu Phúc quát hỏi cung nhân: “Đã có chuyện gì?”

Lão cung nhân không nói nên lời, có thị vệ sợ bà tự tìm cái chết, dùng một chiếc khăn nhét vào miệng bà.

“Lôi đi!” Hưng Võ đế nói, ngẫm lại, lại thêm một câu: “Việc này không thể để người khác biết.”

“Nô tài tuân chỉ.” Triệu Phúc lĩnh chỉ.

Cả đêm nay La Duy không nhìn thấy Hưng Võ đế, y biết Hoàng đế nhất định đang ở tù thất trong điện Trường Minh thẩm vấn lão cung nhân của điện Nga Anh, nếu y đoán không nhầm, lão cung nhân này hẳn là sẽ trở lại điện Nga Anh, nói những lời thỏa đáng với Liễu phi. Về phần vì sao đi suốt một đêm, lão cung nhân sẽ tìm cớ nói trong rừng trúc có người, cho nên trốn một đêm mới trở về. Hưng Võ đế chắc hẳn muốn nhìn xem Liễu phi sẽ diễn vở kịch này như thế nào, ngài là một Hoàng đế rất có kiên nhẫn, cho nên không nổi cơn thịnh nộ, mà sẽ âm thầm xem màn kịch ghê tởm chốn thâm cung này.

Hừng đông ngày hôm sau, Hưng Võ đế đi tới chỗ La Duy đang nghỉ ngơi trong phòng, ngồi ở giường hỏi La Duy: “Trẫm nghe nói ngươi cả đêm không ngủ?”

La Duy làm ra vẻ muốn hỏi nguyên cớ, nhưng lại không dám hỏi.

Hưng Võ đế thở dài, nhẹ giọng nói với La Duy: “Duy nhi, những gì ngươi nhìn thấy đêm qua, hãy coi như là không thấy gì đi.”

La Duy lập tức gật đầu.

“Duy nhi.” Hưng Võ đế ôm La Duy vào lòng, “Việc này không liên quan gì đến ngươi cả, kỳ thật chuyện hậu cung đều không liên quan đến ngươi, cho nên sau này khi theo bên cạnh trẫm, hậu cung có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần phải xen vào, biết chưa?”

La Duy nhu thuận nói: “Tiểu thần tuân chỉ, về sau trừ điện Trường Minh, tiểu thần sẽ không đi đâu hết.”

“Ngươi sợ?” Hưng Võ đế ôm chặt La Duy, “Duy nhi à, trẫm sẽ cho ngươi xem.”

“Xem gì ạ?” La Duy hỏi.

Hưng Võ đế nói: “Trẫm sẽ để ngươi xem đủ loại trò hề trên nhân thế.”

La Duy liên tục lắc đầu.

Hưng Võ đế lại nói: “Duy nhi, phụ thân ngươi bảo hộ ngươi quá tốt, nhưng ngươi vẫn phải lớn lên.”

Đêm qua thẩm tra lão cung nhân của điện Nga Anh, Hưng Võ đế cơ hồ tức chết, nhưng ngài cũng không có bao nhiêu bất ngờ, làm vua ngần ấy năm, cái dạng âm mưu dương mưu gì ngài chưa từng thấy qua? Nhưng lòng người hiểm ác, lúc này lại hiện ra rõ ràng trước mắt, Hưng Võ đế đột nhiên thông suốt, ngài không thể vĩnh viễn bảo hộ nhi tử của ngài và Tri Cẩm, La Tri Thu cũng không có khả năng, La Duy tất yếu phải có năng lực tự bảo vệ mình. La Tri Cẩm hy vọng phụ tử bọn họ vĩnh viễn không nhận nhau, đúng vậy, hậu cung này chính là một lò sát sinh máu chảy thành sông, vì cái gì nàng lại muốn để nhi tử mình trầm luân ở nơi này, vĩnh không siêu sinh cơ chứ? “Nhưng Tri Cẩm à…” Hưng Võ đế thầm nói với ái nhân trong lòng: “Duy nhi rồi cũng phải lớn lên, nếu nó không biết nhân gian hiểm ác, nàng bảo nó làm thế nào để sống sót? Tả tướng phủ có thể ngăn chặn mọi thị phi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK