“Phụ hoàng.” Long Tiêu nhìn phụ hoàng mỗi khi ho một tiếng, lại có một búng máu từ miệng trào ra, hắn cùng với Long Huyền tình cảm lạnh nhạt, nhưng lúc này tiếng nói chuyện cũng mang theo phần nức nở.
“Phất Y còn chưa tới sao?” Long Huyền chỉ hỏi.
Long Tiêu vội nói: “Phất Y quốc sư đã vào cung, đang trên đường đến Y Cẩm viên, phụ hoàng xin hãy đợi một lát.”
“Long Tiêu.” Long Huyền nói với Long Tiêu: “Sau khi trẫm chết, ngươi nhớ đi một chuyến tới chùa Hộ Quốc, để Phất Y đưa ngươi đến Cửu Trọng tháp một lần.”
Long Tiêu giật mình nói: “Phụ hoàng, chùa Hộ Quốc thực sự có Cửu Trọng bảo tháp?”
Long Huyền nhìn Long Tiêu đầy mặt ngạc nhiên, đột nhiên muốn cười, năm đó hắn cũng từng hỏi phụ hoàng như vậy, khi đó phụ hoàng đã nói với hắn như thế nào?“Có, sao lại không có cơ chứ?” Long Huyền nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, giang sơn của Long thị là từ đâu mà tới.”
Long Tiêu trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn lĩnh chỉ.
Long Huyền đột nhiên có chút hiếu kì, không biết trưởng tử này của hắn sau khi đi vào linh đường toàn xương trắng, sẽ có biểu tình gì.
“Phụ hoàng, người đang cười cái gì vậy?” Long Tiêu nhìn Long Huyền mỉm cười, hỏi Long Huyền: “Phụ hoàng đang nghĩ đến cái gì vui vẻ sao?”
“Trẫm có thể giải thoát rồi.” Long Huyền nói: “Vì sao lại không vui cho được? Tiêu, giang sơn quá nặng, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Long Tiêu quỳ gối bên cạnh giường Long Huyền, dập đầu nói: “Nhi thần nhất định không phụ phó thác của phụ hoàng.”
“Những lời này phụ hoàng của ta cũng từng nói với ta.” Long Huyền nói: “Phụ hoàng còn nói trẫm từ nay về sau sẽ là một kẻ cô đơn, nhưng lời này trẫm sẽ không nói với ngươi, ngươi so với trẫm may mắn hơn nhiều, ngươi sẽ không cô quạnh.”
Long Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền: “Phụ hoàng?”
“Bệ hạ.” Ngoài phòng lúc này truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Phất Y quốc sư đến.”
“Mời.” Long Tiêu vội nói, có vài điều hắn còn chưa hỏi, hắn cùng với phụ hoàng, giống như cả đời này không giao tâm, cho nên đến cuối cùng, hắn cùng với người vẫn không thể chân chính thổ lộ tình cảm, trò chuyện với nhau.
“Hoàng đế, ngươi lui xuống đi.” Long Huyền cũng không giữ Long Tiêu lại, nói một tiếng.
Long Tiêu dập đầu ba cái bên giường, đứng dậy lui ra ngoài.
Phất Y Đại Sư đứng cạnh giường Long Huyền, mở miệng nói: “Bệ hạ già đi nhiều.”
Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư vẫn khoác bộ cà sa màu xám của tăng nhân, nói: “Đại Sư lại không thay đổi, đến ngày nào Đại Sư mới chết đây?”
Đối với Long Huyền đến phút cuối cùng cũng muốn tỏa ra khí thế bức nhân, Phất Y Đại Sư chỉ cười: “Bệ hạ còn có chuyện muốn nói cùng bần tăng sao?”
“Chín kiếp sau…” Long Huyền hỏi: “Chín kiếp sau, ta còn có thể đầu thai làm người không?”
Phất Y Đại Sư nói: “Tất nhiên.”
“Vậy trẫm còn có thể gặp y chứ?” Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư nói: “Chín kiếp sau, bần tăng cũng đã chìm trong luân hồi, bệ hạ yêu cầu duyên phận, bần tăng không thể nào biết được.”
“Một chút hy vọng cũng không có sao?” Long Huyền nói.
“Bần tăng đã nhìn thấy bọn họ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ hiện tại rất khá, ít nhất kiếp này không lo cơm áo gạo tiền, bình an cùng nhau vượt qua.”
“Cho nên?” Long Huyền buồn bã nói: “Bọn họ sẽ là đời đời kiếp kiếp sao?”
“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư trong mắt lộ ra thương xót: “Duyên phận trời định, chuyện kiếp sau, kiếp này tại sao phải nghĩ quá nhiều?”
“Ta chỉ…” Long Huyền thở dài một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn cầu một kiếp của y, là ta quá tham lam sao?”
Phất Y Đại Sư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Lòng người luôn rất tham lam, thưa bệ hạ.”
“Đúng vậy.” Long Huyền nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta kiếp này tham lam quá nhiều, cho nên mới đánh mất y.”
Khi Phất Y Đại Sư một lần nữa cúi đầu, Bình Chương đế Long Huyền đã rời khỏi cõi đời. Ngón tay Phất Y Đại Sư khẽ tìm kiếm trên trán Long Huyền. Chết đi trong gió tuyết, kiếp trước kiếp này, cỡ nào giống nhau, lại là cỡ nào bất đồng. Phất Y Đại Sư nhìn khuôn mặt đại đế vương, một kiếp này chém giết vô tình, trăm ngàn thi cốt dưới chân, tạo nên một vương triều thịnh thế, cả một đời không thấy hắn cười, lúc này trên mặt lại có tiếu dung. Phù sinh nhược mộng, cả đời này hắn cùng với y, một tuyệt nhiên, một chấp niệm, đến tột cùng là ai phụ ai? Về phần kiếp sau, Phất Y Đại Sư cúi đầu, chín trăm năm sau, năm tháng lâu dài, ai biết được khi đó nhân gian sẽ ra sao? Phồn hoa như mây khói, cả đời này ràng buộc, chín trăm năm sau, còn có thể tái tục sao?
“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư cuối cùng chỉ niệm một tiếng phật hiệu.