Bình Chương đế Long Huyền trì hạ giang sơn, đã là thịnh thế.
Ngày ấy, trong điện Trường Minh, Long Huyền một mình phê tấu chương, nhận được một phong thư từ chùa Hộ Quốc.
“Tháng tám, Trung thu, hội đèn lồng, cố nhân sẽ đến.”
Long Huyền vẻ mặt kinh hỉ hỏi Phúc Lai bên cạnh hắn: “Tháng tám, Trung thu, còn mấy ngày mới đến Trung thu?”
Phúc Lai nói: “Bệ hạ, hôm nay chính là tết Trung thu!”
Long Huyền vội vàng nhìn về phía ngoài điện, sắc trời đã hoàng hôn: “Trẫm muốn xuất cung.” Long Huyền có chút bối rối nói: “Trẫm muốn đi xem hội đèn lồng!”
“Nhưng thưa bệ hạ…” Phúc Lai giật mình nói: “Hôm nay người của các nước chư hầu đến, đang ở Lăng Vân các chờ người tới yến hội!”
“Lệnh cho thái tử đi đi.” Long Huyền đứng dậy, tự sửa sang lại áo mũ, nói với Phúc Lai: “Trẫm mặc thế này ra ngoài được không?”
Phúc Lai nói: “Bệ hạ ra khỏi cung, nô tài sẽ báo cho Vũ Lâm vệ hộ giá.”
“Không được.” Long Huyền vội hỏi: “Như vậy không được, trẫm… trẫm muốn cải trang.” Long Huyền lệnh cho Phúc Lai: “Trẫm sẽ thay quần áo, hãy tìm một bộ y phục bình thường!”
Phúc Lai không biết Long Huyền định làm gì, nhưng không dám hỏi nhiều, theo ý Long Huyền, tìm cho Long Huyền một bộ thường phục, hầu hạ Long Huyền mặc vào.
Long Huyền vội vã ra ngoài cung. Hắn không lo lắng cho an toàn cả bản thân, bên người hắn có Long kỵ vệ, thái tử cũng sẽ phái ám vệ đến, không ai có thể làm hắn bị thương. Long Huyền chỉ vội vã hỏi Phúc Lai: “Hội đèn lồng ở nơi nào?”
Phúc Lai kêu một chiếc xe, gã cùng Long Huyền đi tới hội đèn lồng. Chẳng còn cách nào khác, gã cùng với Hoàng đế đều là những lão già cả rồi, không thể tự do đi trên đường ngắm hội đèn lồng.
Sau hoàng hôn, hoa đăng rực rỡ.
Long Huyền hòa giữa dòng người như nước chảy, hắn không có tâm trạng ngắm hoa đăng gì cả, hắn chỉ tìm cố nhân kia.
Phúc Lai cơ hồ không theo kịp bước Long Huyền, lại chỉ có thể cắn chặt răng theo sát phía sau, người xung quanh lui tới quá nhiều, nếu gã chỉ lơ là một chút thôi, sẽ khiến vạn tuế gia thất lạc.
Long Huyền đi từ đầu đến cuối chợ hoa đăng, rồi lại đi từ cuối lên đầu, cố nhân trong lời Phất Y, chẳng hề thấy qua bóng dáng.“Ở đây chỉ có một chợ hoa đăng?” Long Huyền vội hỏi Phúc Lai.
Phúc Lai thở hổn hển nói: “Bệ hạ, chợ hoa đăng này kéo dài hai con phố, không nhỏ đâu.”
Long Huyền mờ mịt đứng trên đường cái, biển người mờ mịt, hắn phải đi nơi nào mới tìm được cố nhân kia? Nếu hôm nay bỏ lỡ, hắn đã đến tuổi này rồi, có lẽ không chờ được đến năm sau. Long Huyền lo sợ không yên nhìn chung quanh, bốn phía đều là những gương mặt cười, chỉ là, tất cả đều xa lạ.
“Hoàng cung đốt pháo hoa!” Có người chỉ vào phía sau Long Huyền hô to.
Long Huyền quay đầu, thiên không lúc này nở rộ yên hoa, ngũ thải tân phân, khiến người không kịp nhìn, kinh hỉ không ngừng. Long Huyền tâm tình hoang vắng, người kia đã từng nói, bọn họ sẽ không gặp lại, có lẽ cả đời này, sẽ không còn được gặp lại.
“Lão nhân gia, ngọc bội của ngài rơi này.” Một gọng nói quen thuộc vang lên bên tai Long Huyền.
Long Huyền bỗng nhiên xoay người, trong ánh đèn đuốc lan san, cố nhân đã nửa đời không gặp, giờ đây mỉm cười với hắn.
Phúc Lai cơ hồ kinh hô thành tiếng, lại nhanh chóng che miệng mình, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
“Lão nhân gia, của ngài đánh rơi này.” Người thiếu niên thấy lão nhân gia trước mặt nhìn mình không chớp mắt, không khỏi nhíu mi: “Ngài đang nhìn gì vậy ạ?”
Long Huyền thấy thiếu niên nhíu mày, vội vàng nhìn trên tay thiếu niên, là ngọc bội Uyên Ương hắn vẫn luôn đeo bên hông, năm ấy, ngày đại hôn của hắn, La Duy tự tay ném vào trong ao ở điện Khuynh Văn, sau đó hắn sai người vớt lại, không lúc nào không mang theo bên mình, không ngờ hôm nay dây đứt, suýt nữa mất đi bảo vật này.
“Lão nhân gia?” Thiếu niên nhìn Long Huyền rồi lại nhìn ngọc Uyên Ương sững sờ, lại gọi Long Huyền một tiếng nữa.
“Là của ta.” Long Huyền lắp bắp: “Cám ơn ngươi.”
“Không cần cảm tạ ạ.” Thiếu niên lúc này mới cười rộ lên, cầm ngọc Uyên Ương trong tay đặt vào tay Long Huyền: “Ngài lần sau phải cẩn thận một chút.”
“Duy!” Lại một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thiếu niên nhanh chóng xoay người, giơ cánh tay, hướng về phía thiếu niên mặc lam y đang đi về phía họ: “Lam, ta ở đây!”
Long Huyền lại thấy một cố nhân khác đi tới trước mặt mình.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Thiếu niên tên Lam đi tới, nhìn thoáng qua Long Huyền, hỏi thiếu niên tên Duy.
“Không có gì.” Duy nói: “Lão nhân gia này làm rơi đồ, ta nhặt lên trả cho người ta thôi.”
Lam cười với Long Huyền, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
“Vậy…” Duy nói với Long Huyền: “Lão nhân gia, con phải về đây.”
Long Huyền nhìn hai người, đều là một thân bố y, lại không hề thấy bóng dáng nghèo khó. “Thứ này các ngươi hãy cầm đi.” Long Huyền đem nốt nửa miềng ngọc bội Uyên Ương trên người tháo xuống, đưa cho hai thiếu niên trước mặt.
“Đừng.” Lam nhìn hai quả ngọc Uyên Ương, lắc đầu nói: “Lão nhân gia, chúng ta tình cờ gặp gỡ, không thể nhận lễ vật lớn như vậy được.”
“Lão nhân gia, chúng con đi đây, hẹn ngày gặp lại.” Duy vẫy tay chào Long Huyền.
Long Huyền không có cơ hội mở miệng, nhìn hai thiếu niên sóng vai hòa vào giữa biển người, bọn họ hẳn là cũng muốn xem pháo hoa, cứ đi thẳng về phía mảnh trời đêm đầy yên hoa nở rộ kia. Trán Duy hẳn là có chút mồ hôi, Lam nâng tay định lau đi giúp y, nhưng Duy lại tựa đầu vào vai hắn, cọ qua cọ lại, dùng áo hắn lau đi mồ hôi. Long Huyền nhìn vẻ mặt tươi cười của hai thiếu niên, một tươi đẹp nhưng mang theo một chút giảo hoạt, một sủng nịch lại có một chút bất đắc dĩ, thật đẹp đôi, không riêng gì Long Huyền, mà bất cứ ai nhìn thấy đôi thiếu niên này cũng đều sẽ nghĩ như vậy.
Nhìn cố nhân càng ngày càng đi xa, cuối cùng nhập vào giữa biển người, Long Huyền mới im lặng quay lưng.
“Bệ… bệ hạ?” Phúc Lai đến tận lúc này mới phát ra thanh âm, đầy vẻ kinh ngạc.
Long Huyền lắc lắc đầu, mọi người đều tới ngắm pháo hoa, phần sau con phố lạnh lùng đi không ít. Long Huyền nâng tay, nhìn cặp ngọc bội Uyên Ương, Lam không cần thứ này cũng đúng, mặt trên có tên La Duy, cũng có tên của hắn, vốn không nên tặng ai khác cả. Mà thôi, Long Huyền thở dài, ngọc Uyên Ương này rồi sẽ theo hắn xuống mồ.
Hai lão già tập tễnh bước về phía trước. Phía sau là ánh lửa điểm xuyết trong đám người, trước mắt hắn là màn đêm thê lương cùng con phố dài vắng lặng. Cố nhân đã tái thế làm người, mà hắn, sẽ phải một mình đi hết cuộc đời này thôi. Nay mỗi người đều nói Bình Chương đế Long Huyền là thánh quân, chỉ là thiên hạ thịnh thế này, hắn vì một người mà đoạt lấy, bởi hắn muốn y một kiếp vô ưu, cho nên, điều duy nhất hắn có thể làm, là để kiếp sau của y lại được sống trong thái bình thịnh thế, để y không phải chịu khổ trong chiến loạn, cho dù không thực sung túc, nhưng sẽ có thể cả đời cơm áo không lo, an thủ điền viên.
La Duy.
Trong lòng Long Huyền nhớ kỹ cái tên này.
Phất Y hỏi ta, dùng trăm năm tịch mịch, đổi nụ cười một kiếp của ngươi, có hay không đáng giá? Hôm nay gặp ngươi miệng cười vô tà, hẳn là đáng giá chứ.
Đại đế vương râu tóc bạc phơ, dưới bầu trời đêm Trung thu trăng tròn vành vạnh, giang sơn thịnh thế kia, có giấc mộng của hắn thời niên thiếu, hao hết tâm huyết cả cuộc đời, cũng chôn vùi quá nhiều thân nhân của hắn, và cả người mà kiếp này hắn yêu thương nhất nữa.
La Duy, ngươi từng nói, ngươi với ta sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại, ta cũng biết, ngươi sẽ dành đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh Vệ Lam. Chỉ là… La Duy này, sau khi ta quẩn quanh trong linh đường đầy xương trắng qua luân hồi chín kiếp, khi có thể lại đầu thai làm người, Long Huyền vẫn hy vọng, có thể trong kiếp nào đó gặp lại ngươi. Khi đó trong lòng ngươi không hề có hận, ta cũng không còn ham muốn quân lâm thiên hạ nữa, khi đó chúng ta cứ như vậy trong biển người mờ mịt gặp nhau, ta có thể ôm ngươi vào lòng, cùng ngươi đi qua một kiếp người, mà ngươi, có thể lại yêu ta một lần nữa.
___ Chính văn hoàn ___