“Tỉnh rồi?” Vệ Lam hỏi La Duy.
La Duy nhìn Vệ Lam, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới cười rộ lên.
Vệ Lam nhẹ giọng hỏi: “Công tử, muốn ăn chút gì không?”
La Duy lắc đầu.
Vệ Lam thoáng dừng lại: “Trên người còn đau không?”
La Duy cười: “Ta là người từng bị điều giáo, sao có thể bị thương?”
“Đừng.” Vệ Lam hận không thể che miệng La Duy: “Đừng nói như vậy!”
La Duy nói: “Lam, thực xin lỗi, là ta hại ngươi.”
Vệ Lam không hiểu lời của La Duy, cũng như hắn đến bây giờ cũng không hiểu vì sao đêm qua La Duy đem thân thể dâng cho mình: “Công tử sao lại hại ta?” Vệ Lam luôn nghĩ La Duy sẽ không hại hắn.
“Gọi tên ta là được rồi, cái gì công tử, ta mà là công tử gì?” La Duy nói.
Vệ Lam không biết kế tiếp nên nói cái gì, đứng lên đáp: “Ta lấy súp đến cho ngươi.”
La Duy nhìn Vệ Lam đi ra cửa, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười ấm áp, ít nhất bên cạnh y còn có một người như vậy.
Không lâu sau, Vệ Lam bưng một bát súp tiến vào.
“Bên ngoài tuyết còn đang rơi?” La Duy đột nhiên hỏi.
“Sáng sớm hôm nay ngừng rồi.” Vệ Lam nói, ngồi xuống bên giường, muốn giúp La Duy uống bát súp.
“Không cần, ta hiện tại cũng không phải không thể cử động.” La Duy nhận bát súp từ tay Vệ Lam, húp liền mấy ngụm.
Vệ Lam thấy La Duy hôm nay tinh thần tốt như thế, liền nói với La Duy: “Công tử, hoa mai trong nội viện nở rồi.”
“Lam thích hoa mai?” La Duy hỏi.
Vệ Lam cười cười: “Hoa trong mắt ta đều là một dạng, ta nghĩ rằng công tử sẽ thích.”
“Hoa mai à…” La Duy nghĩ, y cũng giống như Vệ Lam, không thích hoa, nhưng cũng không ghét chúng.
“Công tử mau mau đến xem.” Vệ Lam vẻ mặt vui mừng nói: “Hoa mai này có mùi thơm.”
La Duy nở nụ cười: “Hương hoa mai này chỉ tỏa trong giá rét, là mùi hương tự nhiên đấy, Lam trước giờ chưa từng biết đến Hàn Mai?”
Vệ Lam đáp: “Kỳ Lân sơn trang cũng có, chỉ là chúng ta khi ấy không thể đi dạo hoa viên.”
“Như vậy sao?” La Duy nói: “Vậy chúng ta sẽ ngắm hoa ở đây.”
Ngoài phòng, gió tuyết quả nhiên đã dừng lại, những đóa hoa mai lay động trong không khí, dưới hành lang tuyết ngạo nghễ chất đầy, đầu cành hoa còn đọng tuyết trắng, những cánh Hàn Mai hồng nhạt như đang nở rộ trong tuyết vậy.
La Duy cùng Vệ Lam đứng dưới hành lang, lẳng lặng nhìn một hồi lâu, cứ như lần đầu tiên nhìn thấy hoa này.
“Hoa mai nở, đông đi xuân về.” La Duy nói với Vệ Lam: “Lam, đã một năm trôi qua rồi.”
“Trong phủ đang bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới.” Vệ Lam nói: “Phu nhân nói nên vì công tử mà đi lễ Phật, dâng sao giải hạn.”
Phật? La Duy lại nhớ tới vị quốc sư đọc Vãng sinh chú trong giấc mộng, tựa như người này biết tất cả. Người đã qua đời, không bằng trở lại. Thế gian bao nhiêu si nhân, càng thông minh càng dễ bị tổn thương, tình càng đậm sâu lại càng đoản mệnh. Lời này ông tặng cho La Duy, hay là đang nói tới Long Huyền đã mất? Ai cũng nói quốc sư Phất Y biết tam sinh tam thế của con người, La Duy nghĩ có lẽ mình nên tới gặp quốc sư, dựa vào thân phận môn sinh thiên tử, hẳn là có thể gặp mặt quốc sư một lần chứ?
“Công tử?” Vệ Lam thấy La Duy nhìn hàn mai đến xuất thần, liền lên tiếng hỏi.
La Duy đang định lên tiếng, Thất Tử lại vội vàng chạy đến, vẻ mặt kinh hoảng.
“Làm sao vậy?” La Duy vội hỏi.
Thất Tử mãi sau mới trả lời.
La Duy sắc mặt âm trầm xuống, Thái Tử Long Ngọc bị tập kích, Tạ Ngữ đi theo liều chết bảo vệ, trọng thương.