Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Nhất theo La Duy vào một gian phòng, Ngụy thái y nói muốn gặp người quen, rồi mang theo Long Thập, Long Thập Nhất, Long Thập Nhị ra ngoài.

“Cái này gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.” La Duy nói với Long Nhất: “Ngụy thái y chẳng phải người đứng đắn gì đâu.”

Long Nhất miễn cưỡng cười với La Duy, không chỉ Ngụy thái y khiến hắn giật mình, mà chuyện La Duy tới phố hoa cũng khiến hắn ngạc nhiên không ít. Long Nhất biết La Duy thích Vệ Lam, người này căn bản không ưa nữ sắc. Chẳng lẽ… Long Nhất nhìn La Duy, sau khi không có Vệ Lam, người này lại đổi tính hướng, chuyển sang thích nữ nhân?

“Cứ xem ca múa trước đã.” La Duy quay lại nói với bà chủ: “Hay dở thế nào, ta xem là biết ngay.”

Bà chủ vội chạy ra ngoài gọi người, chỉ chốc lát sau đã mang theo sáu nữ tử trẻ trung mặc áo mỏng dính tiến vào, để sáu người xếp hàng trước mặt La Duy, cho y chọn trước.

“Không tồi.” La Duy nhìn lướt qua sáu nữ tử, đều trang điểm rất đậm, khuôn mặt vốn có đều bị phấn son che mất: “Sao hả?” La Duy hỏi Long Nhất ngồi bên cạnh.

“Công tử thích là được.” Long Nhất nhìn sáu nữ tử, nói với La Duy: “Nô tài không có ý kiến.”

“Nhanh lên nào!” Bà chủ thấy La Duy vừa lòng, vội nhắc nhở sáu nữ tử: “Mau phục vụ các đại nhân.”

“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nói với bà chủ: “Ngươi cũng định ở lại hầu hạ ta à?”

Bà chủ vội lui ra ngoài, La Duy vừa cười với mụ, nhưng nụ cười ấy lạnh quá, khiến bản năng mụ mách bảo rằng La Duy không phải người dễ hầu hạ.

Tiếng sáo trúc vang lên.

La Duy nói với ba người cùng bàn: “Ta không uống được rượu, các ngươi cứ uống đi.”

Long Thập Tam, Thập Tứ nhìn Long Nhất, trong mắt đều bốc hỏa, bọn họ có thể nhẫn nại ngồi cùng bàn với Long Nhất đã là quá lắm rồi, y lại muốn họ uống rượu cùng nhau nữa hay sao?

“Làm sao thế?” La Duy nhìn Long Thập Tam, Thập Tứ: “Các ngươi dám trừng mắt với Long Nhất à, lá gan không nhỏ đâu.”

Long Nhất nâng chén trước, đám Long Thập được về cung, tuy rằng không còn là Long kỵ vệ, nhưng Long Nhất vẫn xấu hổ.“Ta cạn trước.” Hắn nói với hai người anh em cũ.

Long Thập Tam, Thập Tứ nhìn Long Nhất uống cạn chén rượu, mới nâng chén rượu dưới cái nhìn chằm chằm của La Duy, rồi uống cạn chén của mình.

“Ta biết trước kia các ngươi không hòa thuận.” Trước khi Ngụy thái y trở về, La Duy chỉ có thể kéo dài thời gian, y nói với ba người: “Hôm nay các ngươi có gì cứ nói thẳng với nhau.”

Công tử à! Long Thập Tam và Long Thập Tứ thầm than, ngài đúng là biết tìm đề tài mà.

Long Nhất xấu hổ cười với La Duy, hắn cũng không cách nào lên tiếng, hắn là kẻ phản bội, điều này hắn không phủ nhận, nhưng hắn cũng không muốn giải thích với hai người Long Thập Tam cái gì.

Trong phòng, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng sáo trúc réo rắt.

La Duy chăm chú nhìn những nữ tử đang biểu diễn, trong giọng hát có chút xót xa, lắng nghe ca từ nữ tử ấy hát, là khúc Nhất thủ thương xuân thệ.

“Công tử.” Long Thập Tam hỏi La Duy: “Sao khúc này lại bi thương đến thế? Ngài có thích hay không?”

“Cũng không có gì.” La Duy cười nói: “Từ xưa người đọc sách luôn thích thương xuân bi thu mà.”

“Đổi bài nào vui một chút.” Long Thập Tứ nói với nữ tử đang hát: “Ngươi định không để chúng ta uống rượu sao?”

Nữ tử ngừng hát, cười lấy lòng La Duy: “Không biết công tử muốn nghe bài gì?”

La Duy nhất thời không nghĩ ra bài nào y thích nghe, đúng lúc này Ngụy thái y đi đến: “Sao im lặng thế? Công tử, nữ tử này hát không hay sao?”

La Duy hỏi: “Người quen cũ của ngươi có khỏe không?”

“Khỏe.” Ngụy thái y cười nói: “Một chút cũng không sao.”

Ngụy thái y đứng sau Long Thập Tam khẽ gật đầu với La Duy.

La Duy đột nhiên nghiêng mặt, rồi vỗ bàn một cái, nói với Ngụy thái y: “Hèn gì ngươi cứ khen chỗ này mãi, thì ra là người quen cũ của ngươi ở đây!”

“Công tử.” Ngụy thái y vội nói: “Nhạc phường này cũng có tệ lắm đâu.”

“Tốt chỗ nào? Sao ta không thấy?” La Duy lạnh nhạt nói.

Ngụy thái y khó xử nhìn sáu nữ tử đang quỳ gối: “Công tử thấy nơi này không tốt, nhưng mà chúng ta dù sao cũng đến rồi, hay là ngài muốn đi chỗ khác?”

“Mọi người đâu?” La Duy hỏi.

Long Thập nói: “Đều đi nghe ca múa cả rồi ạ.”

Long Nhất sốt ruột nói với La Duy: “Công tử, nô tài ra ngoài xem sao.”

La Duy tự ra khỏi phòng, nói với Long Nhất đi theo mình: “Còn cần phải xem nữa sao? Nghe âm thanh là biết họ đang làm gì rồi, đúng là những ngày ở trong cung phải chịu kham khổ mà.”

Long Nhất nói: “Nếu công tử muốn đi, thì để nô tài gọi họ.”

“Thôi.” La Duy ngăn Long Nhất: “Ngươi theo ta đến chùa Hộ Quốc là được, cứ để họ ở đây chơi đùa một lát, Ngụy đại nhân…” La Duy quay đầu nhìn Ngụy thái y: “Ngươi ở lại đây, giờ mùi chúng ta gặp nhau ở cửa cung.”

“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp lời, có chút kinh sợ, hình như La Duy không vừa lòng, cứ như ông đã phạm phải sai lầm gì lớn lắm.

“Công tử.” Long Nhất nói: “Ngài chỉ mang sáu người chúng ta đến chùa Hộ Quốc?”

“Sao lại chỉ có sáu người?” La Duy nói: “Bệ hạ chưa phải thêm ám vệ cho ngươi chắc? Long Nhất, ngươi coi ta là đồ ngốc à? Đi thôi.” La Duy nói rồi bước xuống lầu.

“Mau đi nào.”

“Đi thôi.” Long Thập nói với Long Nhất: “Ngươi còn muốn chúng ta mời ngươi sao?”

Long Nhất lắng nghe trong những cánh cửa phòng đóng chặt, không có tiếng gì là không truyền ra, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

“Sao không đi?” La Duy đi được vài bậc thang, lại dừng lại hỏi Long Nhất: “Hay là ngươi cũng muốn ở lại?”

Long Nhất đành theo La Duy xuống lầu, hắn cảm giác mọi chuyện có gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn năm người Long Thập xung quanh, hắn biết mình đã không còn đường thoát thân.

La Duy không ngồi xe ngựa nữa, mà cưỡi ngựa của Ngụy thái y: “Chúng ta đi.” Sau đó vung roi thúc ngựa chạy ra khỏi phố hoa.

Long Nhất muốn xem đám ám vệ của hắn còn ở đó hay không, lại bị Long Thập bất ngờ quất roi lên lưng ngựa của hắn, Long Nhất chưa kịp nhìn thấy đám ám vệ thì cả người và ngựa đã lao ra ngoài.

Năm người Long Thập lập tức đuổi theo.

“Vui lên đi.” Ngụy thái y ngồi trong nhạc phường, miệng lải nhải: “Vui vẻ rồi sẽ có tội để các ngươi nhận đấy!”

Phố hoa dĩ nhiên là nơi xa chùa Hộ Quốc nhất thành, khi La Duy đến được chùa Hộ Quốc đã là giữa trưa. Bởi vì đó là lúc mọi người dùng cơm, cho nên trước chùa Hộ Quốc chỉ còn vài ba khách hành hương.

La Duy không vào chùa, mà trực tiếp thúc ngựa đến khu rừng bên trái ngôi chùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK