La Duy xuống kiệu trước Long Huyền rồi nói với hắn: “Trên người bệ hạ có thương tích, nên để các thái y xem lại thì hơn.”
Câu này mang theo ý quan tâm hàm xúc, khiến tâm tình Long Huyền khá lên một chút, hắn xuống kiệu rồi nói: “Ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại đâu.”
“Thân thể bệ hạ liên quan đến an nguy của xã tắc.” La Duy nghiêng người đứng sang một bên: “Thần mời bệ hạ vào điện.”
“Giữa ngươi và ta, không cần phân quân thần như vậy.” Long Huyền nói: “Ngươi đối với ta, không phải thần tử.”
Trên mặt La Duy không nhìn ra hỉ nộ, chỉ nói: “Vào điện đi.”
Điện Trường Minh đã bảy năm không có người cư trụ, nhưng bởi vì mỗi ngày đều có người quét tước cẩn thận, nên vẫn luôn sáng sủa sạch sẽ, cứ như Long Huyền chưa từng rời đi.
Phúc Lai bước thấp bước cao đỡ Long Huyền nằm lên long tháp.
Long Huyền nằm xuống liền gọi La Duy: “La Duy, ta…”
“Thái y đâu?” La Duy không đợi Long Huyền nói hết câu, quay đầu gọi thái y đang quỳ trên mặt đất: “Mau đến xem vết thương cho bệ hạ.”
Mấy thái y chuyên trị ngoại thương vội đứng lên, bước nhanh tới gần long tháp.
Long Huyền để Phúc Lai hầu hạ cởi áo.
Mấy thái y thấy ngực và bụng Long Huyền băng trắng toát, chưa nhìn thấy miệng vết thương, nhưng chỉ cần vết thương ở vị trí này cũng đủ để các thái y toát mồ hôi hột.
Long Huyền không quan tâm đến vết thương của mình, hắn biết vết thương này không ảnh hưởng đến tính mạng, hắn chỉ nhìn La Duy, thấy La Duy đưa lưng về phía mình, đi vài bước mới dừng lại, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy vết thương của hắn. Sắc mặt Long Huyền ảm đạm, nhưng hắn không gọi La Duy lại gần, còn việc giả bộ đáng thương để nhận sự thông cảm của La Duy thì Long Huyền không làm được.
“Vương gia.” Triệu Phúc vội vàng chạy đến cạnh La Duy thì thầm: “Tín vương gia và văn võ đại nhân đều đang ở ngoài điện.”
Thế này La Duy mới hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài định khi nào gặp quần thần? Tín hoàng thúc và các hoàng thân, các đại thần đều đã đến.”
Long Huyền nói: “Lát nữa trẫm sẽ đi gặp bọn họ, bảo họ chờ ở ngoài điện trước đã.”
La Duy vung tay ra hiệu cho Triệu Phúc.
“Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.” Rốt cuộc Long Huyền cũng tìm được đề tài để nói với La Duy, chuyện riêng tư y không chịu nói với hắn, hẳn là chuyện quốc sự y sẽ chịu nói chứ?
“Bệ hạ chinh chiến bên ngoài mới là vất vả.” La Duy nói, rồi lại che miệng ho khan.
“Ngươi bị cảm lạnh à?” Long Huyền lập tức hỏi: “Sao lại ho khan?”
“Không sao đâu.” La Duy ho khan vài tiếng rồi mới cố gắng nén cơn ho lại: “Bệnh nhẹ ấy mà.”
“Thế sao ngươi còn đứng đấy?” Long Huyền hỏi.
Có tiểu thái giám tùy thị Long Huyền nhanh chóng mang ghế ra cho La Duy.
La Duy đã sớm cảm thấy mệt mỏi, Long Huyền bảo y ngồi, y cũng không chối từ nữa.
“Sắc mặt ngươi khó nhìn lắm.” Long Huyền nhìn La Duy ngồi xuống rồi mới nói: “Gần đây sức khỏe không tốt sao?”
“Sức khỏe thần vẫn luôn như vậy.” La Duy đáp.
“Ngươi…” Long Huyền thở dài, lại nói đến chuyện quốc sự: “Thường Lăng chết rồi, mấy năm nay vẫn là Triệu Hạc Niên quản kinh đô, tuổi ông ấy đã lớn, ngươi không định để ai thay thế sao?”
“Cái này nên do bệ hạ định đoạt thì hơn.” La Duy nói.
“Ngươi không chọn ai à?”
“Bệ hạ cũng nên hỏi ý kiến Triệu đại tướng quân một chút.” La Duy nghiêm túc nói: “Xem trong đám bộ hạ của ông ấy có ai dùng được không.”
“Lần này rất nhiều tướng quân lập được chiến công.” Long Huyền nói: “Ta muốn phong thưởng hết, La Duy, ta muốn để La Vũ Hiên tiếp quản binh của Triệu Hạc Niên, ngươi thấy thế nào?”
La Duy hạ lông mi, để người khác không nhìn thấy ánh mắt y: “Nhị ca ta nên ở lại Nam Chiếu thì tốt hơn, nơi đó là do huynh ấy đánh bại, cũng quen thuộc hơn.”
“Cũng được.” Long Huyền nói: “Để ta cân nhắc lại mấy tướng quân ở kinh đô.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngươi nói xem, sau khi ta trở về thì việc đầu tiên phải làm là gì?”
La Duy nói: “Phong thưởng người có công.”
Long Huyền lại hỏi: “Vậy đại tang của Hoàng tổ mẫu và Tường thì sao?”
“Bệ hạ hãy lo hết chuyện vui lẫn chuyện đại tang, thần không có ý kiến.”
Long Huyền nở nụ cười tự giễu: “Ta nghĩ ta nên đi thăm mẫu phi mình mới đúng.”
La Duy bất động thanh sắc: “Đây là chuyện nhà của bệ hạ, thần không tiện nhắc đến.”
“Nếu thật sự chỉ là chuyện nhà thì tốt biết mấy.” Long Huyền thở dài.
La Duy không nói thêm gì với Long Huyền nữa, mà chỉ hỏi thái y: “Vết thương của bệ hạ thế nào?”
“Không có việc gì.” Long Huyền lắc lắc tay với các thái y: “Toàn vết thương ngoài da ấy mà.”
Chiến báo chỉ nói Long Huyền bị thương, nếu đến hoàng đế cũng bị thương, vậy thì Vệ Lam và hai huynh trưởng… La Duy nghĩ đến đây, đứng dậy tới gần long tháp, liếc mắt đã thấy mấy miệng vết thương chồng chéo trên ngực trên bụng Long Huyền, chưa đóng vảy, vẫn lộ máu thịt ra ngoài.“Đây là vết đao chém?” La Duy hỏi, vẻ mặt có chút phức tạp, trong nháy mắt nhìn những vết thương kia, y vẫn sẽ đau lòng, tại sao hắn lại bị thương thành như vậy?
“Hai quân chém giết.” Long Huyền vội đáp: “Vết thương thế này là chuyện thường, Vân Khởi, ngươi đừng lo lắng.”
La Duy cắn cắn môi, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, đại ca của thần đang ở ngoài điện, thần có thể ra ngoài gặp huynh ấy trước không?”
“Các ngươi có thể về Y Cẩm viên nói chuyện.” Long Huyền nói, có câu hỏi ban nãy của La Duy, đối với hắn là quá đủ rồi: “Đêm nay ta sẽ mở tiệc chúc mừng thắng lợi, ngươi vốn không thích náo nhiệt, cứ dùng cơm với đại ca ở Y Cẩm viên là được rồi. Sứ thần các nước kết đồng minh với nước ta sắp đến thượng đô, yến tiệc ấy ngươi đến cũng không muộn.”
La Duy khom người trước Long Huyền, nói một tiếng tạ, rồi bước nhanh ra ngoài.
“Có cái gì thì cứ nói đi.” Mắt thấy La Duy đã ra ngoài, Long Huyền mới lạnh giọng nói với thái y đang định lên tiếng.
Thái y này vội đáp: “Bệ hạ, miệng vết thương của ngài có mủ, thần muốn xin bệ hạ hãy làm sạch hết mủ đó.”
“Tối hẵng làm.” Long Huyền nói: “Trẫm phải gặp quần thần đã.”
“Thần tuân chỉ.” Lời Long Huyền không ai dám không nghe, các thái y lại vội vã băng lại vết thương cho Long Huyền.
Long Huyền lại dùng một chén rượu thuốc, rồi mới để Phúc Lai và hai tiểu thái giám hầu hạ hắn thay quần áo. Đến khi Long Huyền ra khỏi phòng ngủ, lại có thị vệ đến gần bẩm báo, rằng La Duy đưa La Khải về Y Cẩm viên. Long Huyền ừ một tiếng, rồi đi về phía đại điện Trường Minh. La Duy sẽ nói gì với La Khải, Long Huyền đại khái cũng có thể đoán ra, người này không hỏi về Vệ Lam trước mặt hắn, có lẽ sẽ gặp La Khải để hỏi chi tiết.
“Bệ hạ.” Ngồi trên ngai vàng, nhìn quần thần hành đại lễ, trên mặt Long Huyền chẳng có vẻ vui mừng chút nào, nếu có thể, hắn hy vọng mình có thể chạy đến Y Cẩm viên với La Duy, tìm Ngụy thái y để hỏi, rằng vì sao sắc mặt La Duy thoạt nhìn lại kém như thế.