“Công tử, vào thành chứ?” Tôn Ly hỏi La Duy.
“Vào thành đi.” La Duy nói, ngữ điệu thoải mái tựa như không phải vào thành Ô Sương, mà như là đang bước qua cửa nhà mình vậy.
Một thủ hạ của Tôn Ly bắn một quả pháo lệnh.
Giữa cơn mưa, La Duy nhìn quả pháo bay lên không trung, phát ra một tiếng vang dài mà bén nhọn, sau đó nở rộ giữa không gian, rồi lập tức biến mất trong mưa, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cổng thành Ô Sương phát ra một tiếng nổ, trong ánh mắt kinh ngạc của Chu quân, ầm ầm mở rộng.
Trữ Phi mang quân tiên phong chờ ở con sông đào tại biên thành, nhìn cửa thành mở rộng, Trữ Phi chỉ hô một chữ “Xung phong!” rồi đi trước làm gương, xông thẳng về phía thành Ô Sương.
Phía sau binh tướng đều là Vân Quan thiết kỵ tinh nhuệ, thấy ngựa Trữ Phi xung phong đi trước, lập tức phản ứng lại, hùng dũng lao về phía thành Ô Sương như thủy triều dâng.
Tôn Ly khẩn trương tới mức ghé sát vào người La Duy.
“Chúng ta cũng vào thành đi.” La Duy vỗ vai Tôn Ly: “Đừng sốt ruột, không phải ta vẫn ở đây sao?”
Lúc này Chu Quân đã đốt đuốc, Tôn Ly thấy La Duy vẫn mang vẻ mặt tươi cười: “Công tử, mời.” Tôn Ly vì quá khẩn trương mà có vẻ run rẩy.
La Duy thúc ngựa đi trước, liền thấy trước mình không xa là Long Huyền đang đứng dưới ánh đuốc, La Duy không thể dừng ngựa, chỉ đi lướt qua Long Huyền. Đi rất xa, La Duy nhịn không được lại quay đầu, dưới ánh đuốc kia, đã không thấy bóng dáng Long Huyền. Người này muốn thừa dịp loạn vào trong quân Tư Mã Tru Tà, chuyến này hung hiểm không thua gì y.
“Công tử nhìn cái gì vậy?” Tôn Ly hỏi, lúc này hắn căng thẳng thần kinh cao độ, nhất cử nhất động của La Duy hắn đều để vào mắt.
“Không có việc gì.” La Duy ngồi thẳng trên ngựa: “Chúng ta không nên ở đây lâu.” Y nói với Tôn Ly: “Trực tiếp qua thành tới Bắc Môn, đến chỗ chủ nhân ngươi đi.”
“Hết thảy nghe theo công tử phân phó.” Tôn Ly ước gì như vậy, vội vàng lên tiếng.
Long Huyền hòa mình trong đám Vân Quan thiết kỵ, hắn nhìn La Duy thúc ngựa lướt qua mình, người này chưa từng tập võ, nhưng dáng vẻ ngồi trên lưng ngựa không hề ốm yếu, lại có vài phần mạnh mẽ.
“Điện hạ?” Thị vệ gọi Long Huyền một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Long Huyền nói. Hắn lại nhìn về phía trước, bóng dáng La Duy đã không nhìn thấy nữa, người này sẽ sống sót trở về, Long Huyền tự nói với chính mình, ta chưa cho y chết, sao y có thể chết cho được?
Cổng thành này, trên mặt đất đã có biết bao thi thể quân nhân Bắc Yến ngã xuống, máu người được mưa to cọ rửa, chảy về phía sông đào. Tuy còn chưa nhiễm đỏ mặt nước sông đào, nhưng nhìn mặt đất từng vùng đỏ sậm, dòng suối nước đục ngầu, liền biết trước khi Chu quân vào thành, nơi này đã trải qua một hồi thảm sát.
La Duy giục ngựa vội chạy đi, không kịp nhìn cảnh vật lướt qua nơi thành Ô Sương. Y chỉ nhìn thấy cửa sổ nhà dân đóng chặt, có lẽ họ bị những biến cố này làm hoang mang lo sợ, chỉ dám co đầu rút cổ trong nhà, mặc cho số phận.“Người nhà Mạc Hoàn Tang, các ngươi định xử trí như thế nào?” Khi La Duy đến được Ô Sương Bắc Môn, mới hỏi Tôn Ly.
“Công tử không biết sao.” Tôn Ly thở dài nói: “Người nhà Mạc thị lần này đều bị Mạc Hoàn Tang bắt tòng quân.”
“Cả gia tộc?” La Duy lần đầu nghe đến chuyện này: “Người già trẻ nhỏ cũng phải đi?”
“Đúng vậy.” Tôn Ly nói: “Mạc Hoàn Tang quyết tâm muốn tạo phản, nếu lần này tạo phản bất thành, liền chuẩn bị mang theo người nhà cùng chết.”
“Trí chi tử địa nhi hậu sinh.” ( bố trí nơi chết để sau đó được sống) La Duy lau nước mưa trên mặt: “ Mạc Đại tướng quân của các ngươi vẫn là một con người mạnh mẽ.”
Tôn Ly oán hận nói: “Công tử chớ nói vậy, tại hạ còn hận không thể tự tay đâm chết tên giặc này.”
“Sẽ có cơ hội.” La Duy nói: “Đến khi Tôn tướng quân phú quý vô biên, cũng đừng quên ở Đại Chu còn có một La Duy.”
Tôn Ly cười: “Công tử lại nói đùa với tại hạ rồi, tại hạ dù phú quý cũng chẳng thể sánh với công tử, không đáng nhắc tới.”
“Chờ Thanh Sa thái tử bước lên đế vị.” La Duy nhỏ giọng nói với Tôn Ly: “Ngươi tại sao phải sợ hắn sẽ bạc đãi ngươi?”
Tôn Ly cũng nhỏ giọng đáp lại La Duy: “Vậy trước hết cho tại hạ đa tạ lời tốt lành của công tử.”
Hai người nói chuyện, giục ngựa chạy như điên trên con đường không một bóng người, không lâu sau đã tới Ô Sương Bắc Môn.
Vệ Lam, Long Thập và đám người phía sau sớm đã tới Bắc Môn, liền lập tức tiến lên. Thủ hạ của Tôn Ly cũng thức thời, nhường chỗ.
“Công tử.” Ngón tay Vệ Lam chỉ vào thành lâu phía sau, nói cho La Duy biết: “Đại công tử ở trên kia.”
La Duy quay đầu, thấy La Khải đứng ở thành bắc Ô Sương, liền hướng về phía La Khải phất phất tay.
La Khải tựa người ở lỗ châu mai trên tường thành, miệng mấp máy, như nói cái gì đó với La Duy.
Tiếng mưa rơi quá lớn, thành Ô Sương cũng quá cao, lời La Khải nói La Duy một câu cũng không thể nghe được. La Duy chỉ có thể chỉ chỉ lỗ tai mình, lại nhìn La Khải lắc lắc đầu.
“Ngươi nhất định phải cẩn thận, đại ca chờ ngươi trở về!” La Khải đứng trên thành hô to.
La Duy lúc này có thể nghe được tiếng La Khải, nhưng vẫn không nghe rõ La Khải nói những gì, cuối cùng chỉ có thể phất tay với La Khải, để lại cho La Khải một nụ cười, rồi cùng Tôn Ly đi về hướng bắc.
Khi Trữ Phi lên thành bắc, thân ảnh La Duy đã không thể nhìn thấy nữa: “Đại soái.” Trữ Phi đi đến bên cạnh La Khải, nhỏ giọng nói với anh: “Nhị điện hạ cũng đã ra khỏi thành.”
La Khải lúc này mới thu hồi ánh mắt mãi hướng về phía chân trời, ngoài thành mấy chiếc xe ngựa cũng đi về hướng bắc, chỉ là không cùng đường đi với La Duy.
“Cửa thành hiện tại có cần đóng không?” Trữ Phi hỏi.
“Đợi một lát.” La Khải nói.
Không bao lâu, có một vài dân chúng trong thành lớn mật, nhìn Chu binh lục soát từng ngõ lớn nhỏ dưới sự chỉ dân của Ô Sương thiết kỵ Bắc Yến, bọn họ làm như không thấy dân chúng, cổng thành phía bắc vẫn chưa đóng, đầu tiên là có mấy kẻ vô gia cư chạy ra ngoài, Chu Quân trên thành cũng chẳng nhìn thấy, vì thế người chạy ra khỏi cổng thành phía bắc này ngày một nhiều.
La Khải luôn luôn đứng trên thành nhìn xuống, ước chừng số người chạy ra đến một ngàn người, mới nói với Trữ Phi: “Tử Chu, đóng cửa thành, nếu có ai muốn chạy ra bên ngoài thì đuổi về.”
Trữ Phi lĩnh mệnh mà đi.
La Khải gọi văn thư trong quân đến, nói: “Đi viết một bố cáo chiêu an (cáo thị làm an lòng dân chúng), nói cho dân chúng trong thành biết, chúng ta theo yêu cầu của Thanh Sa thái tử, đến Bắc Yến giúp bọn họ tiêu diệt phản thần tặc tử Mạc Hoàn Tang. Để dân trong thành đừng lo lắng, Chu Quân sẽ không ở nơi này lâu, thành Ô Sương vẫn là thành Ô Sương của Bắc Yến.”
“Đại soái?” Văn thư đầy kinh ngạc, thành Ô Sương có thể chiếm về?
“Ngươi đừng hỏi nhiều, câu từ tùy ngươi viết, nhưng ý tứ phải như vậy.” La Khải đưa lưng về phía văn thư nói.
“Tuân lệnh.” Văn thư cũng lĩnh mệnh rời đi.
La Khải đứng trên thành lâu Ô Sương, gió bắc gào thét, mưa rất lạnh, tay vỗ về những viên gạch đen nhánh của thành Ô Sương, La Khải không ngờ hắn thật sự có thể có đứng trên thành Ô Sương một ngày, đây là giấc mộng từ nhỏ của hắn, hôm nay trở thành sự thật, lại thoáng như một hồi mộng đẹp.
Trữ Phi đến phục mệnh, thấy La Khải ngoắc y, vội vàng đi đến bên cạnh La Khải, nói: “Đại soái còn có gì phân phó?”
“Tử Chu.” La Khải nhẹ giọng nói với Trữ Phi: “Hôm nay chính là ngày thành Ô Sương trở về.”
Trữ Phi cũng đưa tay vuốt ve những viên gạch trên thành Ô Sương, ẩm ướt lại mang theo cái lạnh thấu xương. Y cùng với La Khải cùng nhau nhìn phương xa, về hướng bắc, ở phía chân trời kia, hẳn là Thiên Thủy Nguyên, chỗ đó còn có một hồi huyết chiến đang chờ bọn họ.