“Về sau cứ gọi ai gia mẫu phi.” Liễu thị Thái Hậu làm sao không biết tâm tư Thường thị hoàng hậu, chỉ là Long Huyền kính La Tri Ý, bà là mẹ đẻ hắn cũng chẳng có cách nào, thì hoàng hậu có thể làm gì cơ chứ?
“Vâng.” Thường thị hoàng hậu đáp:“Nhi thần nhớ rồi ạ.”
“Dù ngươi không muốn thì cũng phải tới điện Duyên Niên thỉnh an hàng ngày.” Liễu thị Thái Hậu lại nói:“Ngươi không làm bệ hạ thích, thì càng phải lễ độ khiến hoàng thượng không tìm ra lỗi sai.”
“Nhi thần…” Thường thị hoàng hậu uất ức nói:“Nhi thần thật sự không biết phải làm gì mới khiến bệ hạ thích.”
“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ngươi đừng để ý xem hoàng thượng sủng ái bao nhiêu phi tần trong cung, ai gia thấy bệ hạ chẳng để ai ở trong lòng đâu. Ngươi là hoàng hậu, chỉ cần ngươi không có sai lầm gì lớn, Thường gia an phận, thì ngôi vị hoàng hậu này sẽ mãi mãi là của ngươi.”
“Có phải trong lòng bệ hạ đã có người không ạ?” Thường thị hoàng hậu đột nhiên hỏi.
Liễu thị Thái Hậu nghe vậy, sửng sốt.
Thường thị hoàng hậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt Liễu thị Thái Hậu mang theo nỗi buồn.
“Một người chết mà thôi.” Liễu thị Thái Hậu im lặng hồi lâu rồi mới nói vớ Thường thị hoàng hậu:“Người sống đừng tranh với người chết, sẽ làm người ta chán ghét.”
“Chết ạ?” Thường thị hoàng hậu lập tức hỏi:“Nữ tử này là ai? Nàng làm cách nào để bệ hạ thích? Nhi thần, nhi thần có thể sửa, có thể học mà.”
Liễu thị Thái Hậu càng thấy đứa con dâu này đáng thương, bà thấy Thường thị là một nữ tử tốt hiếm gặp, dung mạo tuy không đến mức thượng phẩm, nhưng cũng đoan trang hào phóng, không kiêu căng không đố kỵ, từ khi tiếp nhận hậu cung tới nay, nơi này bề ngoài luôn có vẻ gió êm sóng lặng, Long Huyền cho dù không yêu thì cũng kính trọng nữ tử này. Chỉ là, cứ mỗi khi nhớ tới nhi tử, Liễu thị Thái Hậu lại chỉ biết thở dài.
“Mẫu hậu, mẫu phi không thể nói sao?” Thường thị hoàng hậu hỏi.
“Nói thì sao chứ?” Liễu thị Thái Hậu đáp:“Người kia chẳng có chỗ nào tốt đẹp, nhưng ai mà lý giải được tình yêu, thích là thích thôi, người khác có tốt hơn cũng chẳng được bằng một phần không tốt của kẻ đó.”
“Nữ tử này không tốt ạ?”
“Ngươi không hiểu lời ai gia nói sao?” Liễu thị Thái Hậu đột nhiên nóng nảy:“Ai gia đã nói, người sống đừng tranh với người chết, có muốn tranh cũng không thể được.”
“Vì sao ạ?” Thường thị hoàng hậu vẫn không hiểu, quan trọng hơn là nàng không cam lòng.
“Người sống sẽ phạm sai lầm, sẽ già đi, khả người chết không thể già đi, càng không phạm sai lầm, ngươi lấy cái gì để so đo với người đã chết?”
“Sẽ già đi sao…” Khuôn mặt Thường thị hoàng hậu càng thêm ảm đạm, đúng vậy, các nữ tử trong cung, chỉ cần còn sống, thì có ai mà không già?
Cung nhân được Liễu thị Thái Hậu để lại điện Trường Minh tìm hiểu tin tức lúc này đứng ở ngoài điện xin gặp.
“Vào đi.” Liễu thị Thái Hậu vội nói.
Cung nhân bước vào.
“Thế nào?” Không đợi cung nhân quỳ xuống, Liễu thị Thái Hậu liền hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, đại điện hạ được đưa về điện Duyên Niên, khi nô tỳ trở về có nghe nói điện Duyên Niên đã gọi thái y.”
“Vậy Dụ vương đâu?” Liễu thị Thái Hậu hỏi:“Dụ vương thế nào?”
“Dụ vương gia bị đưa ra khỏi cung, nô tỳ không nghe ngóng được tình hình.”
“Ngươi tới điện Duyên Niên hỏi thăm bệnh tình của đại điện hạ.” Liễu thị Thái Hậu lệnh cho cung nhân này:“Khi thái y chẩn trị cho nó xong, thì gọi thái y ấy đến chỗ ta một chuyến.”
“Vâng.” Cung nhân lên tiếng, nhưng lại đứng im.
“Còn có việc gì?” Liễu thị Thái Hậu nói.
“Trước khi bệ hạ ra khỏi cung đã có một ý chỉ.”
“Nó đánh hai chú cháu còn chưa đủ?!” Liễu thị Thái Hậu sợ hãi, Long Tường bị đánh tám mươi gậy còn chưa đủ, chẳng lẽ ngay cả chức Dụ vương cũng không giữ được sao?
Cung nhân sắc mặt trắng bệch nói:“Bệ hạ hạ chỉ, nếu chuyện hôm nay ở điện Trường Minh bị truyền ra ngoài, thì tất cả cung nhân thái giám hầu hạ trong điện Trường Minh, trừ Phúc tổng quản, sẽ, sẽ……”
“Sẽ thế nào?” Thấy cung nhân ề à mãi, câu tiếp theo mãi chẳng thể nên lời, Liễu thị Thái Hậu sốt ruột hỏi:“Ngươi nói đi!”
Cung nhân hít sâu một hơi mới nói:“Sẽ lôi hết ra khỏi cung, giết chết!”
Hai vị chủ tử lúc này giống hệt cung nhân kia, sắc mặt trắng bệch.
Thường thị hoàng hậu siết chặt tấm khăn tay để che đi đôi bàn tay run rẩy.
“Giết?” Liễu thị Thái Hậu không tin.
Cung nhân gật đầu.
“Nó giết người cho chúng ta xem ư…” Liễu thị Thái Hậu đấm mạnh xuống ghế.
Thường thị hoàng hậu nói không nên lời, nàng không dám tưởng tượng nữa. Điện Trường Minh có biết bao cung nhân thái giám, một tiếng “giết” của Long Huyền sẽ lấy đi bao mạng người đây.
Liễu thị Thái Hậu phất tay để cung nhân ra ngoài, sau mới vỗ vỗ tay hoàng hậu:“Ngươi chớ sợ, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ ai gia lời nói, chỉ cần ngươi không mắc sai lầm gì lớn, mẫu tộc của ngươi an phận, thì ngôi vị hoàng hậu sẽ mãi mãi là của ngươi.”
“Nhi thần còn có thể gặp Tiêu nhi không ạ?” Thường thị hoàng hậu đêm nay đã khóc rất lâu, đôi mắt đỏ hoe, nàng hỏi Liễu thị Thái Hậu:“Bệ hạ không cho nhi thần gặp Tiêu nhi thì làm sao bây giờ?”
“Không phải ai gia cũng không được gặp con mình nữa hay sao?” Liễu thị Thái Hậu nói:“Có phải ai gia cũng phải khóc với ngươi một bận nữa không?”
Thường thị hoàng hậu vội vã lắc đầu.
“Muốn biết rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao bệ hạ lại nổi giận như thế…” Liễu thị Thái Hậu nói vọng ra bên ngoài:“Người đâu.”
Một cung nhân chạy vào,“Chủ tử?”
“Đi xem Cao Thừa Phong đã ra khỏi cung chưa.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Nếu Cao sư chưa ra khỏi cung, thì gọi ông ta đến đây.”
Cung nhân chạy ra ngoài.
“Gọi Cao lão sư đến đây có ổn không ạ?” Thường thị hoàng hậu do dự:“Để bệ hạ biết, chỉ sợ không hay…”
“Cao sư là lão sư cầm nghệ (thầy dạy đàn) của Tiêu nhi.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ai gia hỏi một chút xem cầm nghệ của Tiêu nhi như thế nào thì có gì không thể?”
Thường thị hoàng hậu vẫn thầm lo lắng, nhưng nàng cũng nóng lòng muốn biết, nguyên nhân trận náo loạn hôm nay là từ đâu.
“Ngươi đừng quá lo lắng.” Liễu thị Thái Hậu trấn an Thường thị hoàng hậu:“Cao sư cũng là lão sư cầm nghệ của bệ hạ, bệ hạ sẽ nể mặt ông ta. Lát nữa ngươi hãy trốn sau bình phong, ai gia là một lão quả phụ, không sợ lời ong tiếng ve đâu.”
Thường thị hoàng hậu vâng dạ, chỉ cúi đầu không nói.
Cao Thừa Phong đang trên đường ra khỏi cung thì bị gọi vào điện Hưởng Niên, ông vốn không muốn tiếp xúc với người ở hậu cung, nhưng đây là mẹ đẻ của Bình Chương đế, hơn nữa bà lại có lời mời, ông không thể không đi.
Liễu thị Thái Hậu và Cao Thừa Phong không nhiều lời khách sáo, năm đó khi Liễu thị Thái Hậu còn là tổng quản hậu cung, thì cũng đã nói chuyện với Cao Thừa Phong không ít, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Liễu thị Thái Hậu liền hỏi Cao sư:“Vì sao lại xảy ra chuyện đêm nay?”
“Hạ quan kỳ thật cũng không rõ lắm.” Cao Thừa Phong nói:“Chỉ là ba người nhắc đến Cẩm vương gia, nên mới xảy ra xung đột.”
“Cẩm vương?”
“Vâng.”
Liễu thị Thái Hậu nhắm mắt, ông trời thật có mắt mà, bà thầm nghĩ, La Duy này chết đi đúng là chuyện tốt!