Hồ đại nương đập đầu vào cột gỗ trong cung thất, óc văng tung tóe mà chết.
Tôn Ly không ngờ chỉ trong giây lát đã xảy ra chuyện, định vội vàng gọi người vào dọn dẹp thi thể bẩn mắt này đi.
“Thật thông minh.” La Duy nói.
“Ngươi nói cái gì?” Tôn Ly hỏi.
La Duy nhìn thi thể Hồ đại nương, hờ hững đáp:“Bà ta biết ta sẽ không để bà ta được chết tử tế, cho nên chết như vậy là rất thoải mái rồi, không phải chịu khổ nhiều.”
Tôn Ly muốn hỏi La Duy một câu, rằng ngươi định để nữ nhân này chết như thế nào? Nhưng lời này còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì gã lại sợ phải nghe đáp án. Chợt nhớ ra người lớn đã chết, bên ngoài còn có một đứa trẻ, liền hỏi La Duy:“Vương gia, con gái của phụ nhân này phải làm thế nào? Ngài muốn xử trí ra sao?”
La Duy không nói gì, dường như thầm suy xét.
“Nếu vương gia muốn nó chết, ta sẽ làm như vậy.” Tôn Ly thấy La Duy như thế, tưởng rằng La Duy đang nghĩ cách để đứa bé kia không được chết tử tế, liền nói:“Đứa bé kia cũng từng chịu thụ hình, bệ hạ không tha cho nó.”
“Nó cũng bị thụ hình?”
“Vâng, đứa bé này cả ngày bám lấy phụ nhân kia, có lẽ cũng biết được gì đó.”
La Duy nghĩ một đứa trẻ như Yến Nhi lại bị quất roi, nỗi hận với Hồ đại nương mới tiêu tan một chút.
“Vương gia?”
“Thôi…” La Duy tuy tỏ vẻ ác độc trước mặt Hồ đại nương, nhưng nếu vẫn muốn y quyết định…“Không cần để ý đứa bé kia nữa, mẫu thân nó bảo vệ nó rất tốt, nó không biết chuyện gì đâu.”
“Vương gia muốn thả nó đi?” Tôn Ly không biết thì ra La Duy cũng có lúc mềm lòng.
“Sao?” La Duy bật cười nói:“Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ điên giống Tư Mã Thanh Sa? Ta sẽ không so đo với một đứa trẻ.”
Tôn Ly chỉ có thể lặng im nghe La Duy mắng vạn tuế gia, dù sao chính Tư Mã Thanh Sa cũng không thèm để ý.
“Ngươi còn có việc gì à?” La Duy thấy Tôn Ly đứng mãi không đi, bèn hỏi:“Sao không đưa thi thể này ra ngoài?”
Tôn Ly vội vàng gọi người vào.
“Đưa đứa nhỏ kia đi trước đã.” La Duy lại nói.
Lúc này Tôn Ly mới nhớ ra, không nên để đứa bé nhìn thấy thi thể mẫu thân mình, nên sai người đưa Yến Nhi đi.
“Vương gia ca ca, vương gia ca ca!”
Trong viện, Yến Nhi không bị ai bịt miệng nữa, bắt đầu gào to lên, nó nghe nói mẫu thân tới gặp vương gia ca ca. Yến Nhi cũng chịu nhiều khổ sở trong lao, lại chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, lúc này nó cứ tưởng La Duy có thể cứu hai mẹ con nó.
La Duy nhắm mắt lại, y không muốn lấy mạng Yến Nhi, nhưng nếu muốn y coi nó như muội muội giống trước kia thì không thể, tính ra nó phải gọi Long Huyền một tiếng ca ca. Long Huyền, La Duy nghĩ đến Long Huyền, nỗi hận trong lòng vừa giảm bớt lại tăng lên, kẻ này lợi dụng tất cả mọi người, có trời mới biết hắn thừa dịp xử vụ án Liễu thị mà loại trừ bao nhiêu tử sĩ.
“Vương gia ca ca!” Giọng Yến Nhi khàn khàn, cùng lúc đó trong viện truyền đến tiếng mắng chửi.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng Yến Nhi nữa, Tôn Ly mới đưa người vào, mang thi thể Hồ đại nương ra ngoài.
“Hãy để bà ta xuống mồ bình an.” La Duy nói.
“Được, ta biết.” Tôn Ly trả lời.
Khi Sở thái y bước vào, máu và óc trên sàn còn chưa rửa sạch. Trong nháy mắt lại mất một mạng người, Sở thái y chợt cảm thấy bất lực. Khi lão đến bên giường nhìn La Duy, mới phát hiện vẻ mặt y vô cùng khổ sở, nhưng người đã kiệt sức thiếp đi.
“Vương gia còn chưa ăn gì…” Lão Vương thái giám đi tới thấp giọng nói.
“Cứ để y ngủ đã.” Sở thái y nói, lúc này đánh thức La Duy, không khéo lại xảy ra một trận huyên náo.
“Hôm nay bệ hạ đã đến đây chưa?” Lão Vương thái giám lại hỏi.
Sở thái y nhìn lão Vương thái giám và Tôn Ly bước vào, mỗi ngày bệ hạ đều phải đến bốn năm lần, hôm nay một lần cũng không tới, thật kỳ quái.
“Thái Hậu nương nương cho mời bệ hạ.” Tôn Ly chỉ nói một câu.
Sở thái y và lão Vương thái giám vừa nghe Thái Hậu cho mời thì đều hiểu rõ, vị Thái Hậu chủ hậu cung này rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, La Duy mắng vạn tuế gia nhiều như vậy, lại còn vô cùng lớn tiếng, không thể không có ai nghe thấy. La Duy là hung thủ hại tiên hoàng, nếu Thái Hậu không quan tâm thì mới là kỳ quái.
Buổi tối này, La Duy lại ngủ yên, một đêm không mộng mị, khi mở mắt thì trời đã sáng.
Tiếng khóc trong điện Thái Hậu vang trọn một đêm, Tư Mã Thanh Sa nói chuyện với Thái Hậu lần này, cuối cùng là một kết cục sụp đổ.
“Ngươi chớ quên, y là hung thủ hại chết phụ hoàng ngươi!”
Tư Mã Thanh Sa bước ra khỏi điện Thái Hậu, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng mỏ phẫn nộ của Thái Hậu phía sau.
Các tùy thị chỉ hận mình không phải kẻ điếc, hạ nhân như họ thực sự không nên nghe những lời này.
Tư Mã Thanh Sa một đêm không ngủ, nhưng vẫn lâm triều. Mới ngồi vào ngai vàng, phía dưới đã có đại thần đứng ra khuyên giải. Chuyện xảy ra đêm qua trong điện Thái Hậu, quần thần đã biết, Tư Mã Thanh Sa không khỏi buồn bực, chuyện hậu cung mà đám thần tử này cũng dám hỏi thăm sao?
Không nhìn ra vẻ giận dữ của Tư Mã Thanh Sa, các triều thần Bắc Yến giờ đây chung một mối thù, trăm miệng một lời, buộc Tư Mã Thanh Sa đuổi La Duy ra khỏi hoàng cung. Kể cả La Duy vì Bắc Yến mà phản bội Đại Chu, thì cũng không thể ở trong thâm cung của đế vương được.
Tư Mã Thanh Sa không dễ dàng mới có thể khiến La Duy vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nào chịu nghe các đại thần khuyên, hắn càng nghe lửa giận trong lòng càng bùng cháy, các đại thần chẳng ai về phe La Duy cả. Nghĩ đến chuyện La Duy khao khát rời khỏi hoàng cung của hắn, nghĩ đến chuyện nếu La Duy nghe được những lời trên triều ngày hôm nay, khuôn mặt sẽ mang nét trào phúng như thế nào, Tư Mã Thanh Sa lại không thể chịu đựng nổi.“Đủ rồi! Câm miệng hết cho trẫm!” Tư Mã Thanh Sa đập ngự án kêu một tiếng “rầm”,“Chuyện La Duy không liên quan gì đến các ngươi!” Hắn tức giận nói với đám triều thần đang câm như hến:“Đây là chuyện giữa y và trẫm!”
“Cẩm vương Duy làm tổn thương long thể.” Trong điện im lặng một lát, rồi lại có đại thần không sợ chết quỳ xuống đất nói:“Bệ hạ, không biết việc này có thật hay không?”
Ngay cả đến chuyện này cũng truyền ra ngoài, Tư Mã Thanh Sa đột nhiên cảm thấy, chẳng những trong hậu cung của mình có nội gian, mà trong đám triều thần cũng có nội gian, chẳng lẽ hắn lại đổi tất cả người trong hậu cung sao?
“Bệ hạ! Không thể giữ Cẩm vương Duy lại!” Thấy Tư Mã Thanh Sa không nói lời nào, đại thần này càng lớn tiếng:“Nay y mới chỉ khiến long thể tổn thương, thần nghe nói người này độc áo xảo quyệt, nếu sau này y muốn hại tính mạng bệ hạ, thì phải làm sao đây?!”
Có đại thần này cầm đầu, bắt đầu có không ít đại thần phụ họa, nói không thể giữ La Duy dược.
Trước chỉ là không thể giữ La Duy lại trong cung, hiện tại đến tính mạng La Duy cũng không thể giữ, nhìn đám triều thần dưới bậc thang được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng Tư Mã Thanh Sa không thể giết triều thần chỉ vì họ can gián được, đành vung ống tay áo, bỏ mặc đám triều thần, tự bãi triều bỏ đi.
“Bệ hạ, thần còn có bản tấu!” Ngay khi Tư Mã Thanh Sa chuẩn bị xoay người rời đi, dưới bậc ngọc lại có đại thần lên tiếng.
“Nếu vẫn là chuyện về Cẩm vương thì không cần nói nữa.” Tư Mã Thanh Sa cả giận nói.
“Tấu chương của thần không liên quan gì đến Cẩm vương cả.” Đại thần này vội đáp.
Lúc này Tư Mã Thanh Sa mới nhìn về phía đại thần nọ, hỏi hắn – Binh bộ Thượng Thư: “Là chuyện gì?”
“Dạo trước có người đóng quân ở Tân Độ nhìn thấy một người rất giống Mạc Hoàn Tang.” Binh bộ Thượng Thư ảm đạm nói.