“Hài tử của Liễu phi sao rồi?” La Duy hỏi Thượng Hỉ.
Thượng Hỉ vội vã gật đầu: “Tam công tử liệu sự như thần.”
La Duy nói: “Tiếp tục theo dõi sát sao, xem kế tiếp Liễu phi định làm gì.”
Thượng Hỉ nói: “Liễu phi nương nương giấu diếm việc này, bệ hạ nếu biết được, nhất định không tha.”
La Duy nói: “Không vội, Thượng công công, trò hay vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta hãy cứ chờ xem.”
“Vâng!” lúc này La Duy nói gì, Thượng Hỉ nghe nấy.
“Nhận lấy đi.” Lúc gần đi, La Duy lại cho Thượng Hỉ năm đĩnh bạc.
Trở lại điện Trường Minh, La Duy không thấy cung nhân đến chỗ Hưng Võ đế thông báo chuyện Liễu phi sảy thai, trong lòng cười lạnh. Một mẫu thân mất đi hài tử, không hề thương tâm khổ sở, mà lại nghĩ cách mượn chuyện này để hãm hại người khác, những phi tần nơi hậu cung của Hoàng đế đều là người sao? Kỳ thật đều vì một chữ “Quyền” mà tự biến mình thành quái vật.
La Duy nhân lúc Hưng Võ đế cúi đầu phê duyệt tấu chương, lười biếng duỗi eo, ngáp dài.
“Mệt mỏi?” Hưng Võ đế sao có thể không chú ý.
“Bệ hạ..” La Duy cười nói: “Hôm nay canh suông cá viên ăn rất ngon ạ.”
Hưng Võ đế cũng cười, “Đúng vậy, một chén canh một mình ngươi ăn, Duy nhi, ngươi muốn trở thành một tên béo quay sao?”
La Duy lè lưỡi, “Nhưng bây giờ tiểu thần cảm thấy hơi trướng bụng.”
Hưng Võ đế buông xuống bút, “Vậy trẫm cùng ngươi đi dạo nhé?”
“Vâng!” La Duy lập tức vui vẻ.
Hưng Võ đế lắc đầu thở dài, “Sợ là tiểu tử này muốn đi chơi đi?”
La Duy lập tức xịu mặt, “Bệ hạ không đi sao?”
“Đi chứ!” Hưng Võ đế đứng dậy, buồn cười nhìn La Duy, đứa nhỏ này biết lễ nghi, văn tài cũng khá, thực thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con.
La Duy nghĩ nghĩ, lại nói với Hưng Võ đế: “Bệ hạ, đêm nay trăng rất đẹp, chúng ta đừng thắp đèn được không?”
“Được.” Hưng Võ đế đồng ý, hơn phân nửa yêu cầu của La Duy ngài sẽ đồng ý. Nhìn khuôn mặt tươi cười vui sướng của La Duy, Hưng Võ đế cũng vui lây, đứa bé này thật dễ dàng thỏa mãn.
Hưng Võ đế nắm tay La Duy đi tới ngự hoa viên. Đi tới đi lui, liền đi đến hồ Thiên Trì trong ngự hoa viên.
La Duy nhìn xung quanh, nói với Hưng Võ đế: “Bệ hạ, nước trong quá.”
Hưng Võ đế nói: “Thật sao? Nơi này đến mùa hạ sẽ là một hồ hoa sen thơm ngát.”
“Nhất định sẽ rất đẹp.”
“Đúng vậy.” Hưng Võ đế xoa đầu La Duy, “Đợi đến mùa hè, trẫm lại đưa ngươi tới xem.”
“Vâng!” La Duy cười gật đầu, lại chỉ rừng trúc gần đó, “Bệ hạ, ở đây còn có rừng trúc kìa.”
“Muốn vào đó sao?” Hưng Võ đế hỏi.
“Vâng!” Lúc này là La Duy kéo tay Hưng Võ đế.
Kiếp trước sau khi Long Huyền đăng cơ, sai người tới rừng trúc cạnh hồ Thiên Trì đào ra một hài cốt thai nhi, mời cao tăng làm lễ cho thi thể này, táng vào hoàng lăng. La Duy nhớ rõ, sau khi Liễu phi sảy thai, vì tránh để thai nhi bốc mùi gây nghi ngờ, lệnh cho cung nhân tâm phúc đem tử thai chôn ở chỗ này, nơi đây thường ngày chẳng có một bóng người lui tới. Liễu phi không phải không biết làm như vậy thực mạo hiểm, nhưng ả không dám cam đoan trong điện Nga Anh không có tai mắt, cho nên chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm như vậy. Huống chi thai chết lưu cách nhau vài ngày nhìn vẫn có sự khác biệt, Liễu phi muốn hại hoàng hậu, huynh trưởng của ả – hữu tướng Liễu Song Sĩ sẽ nghĩ cách đưa một cái thai chết lưu khác vào cung, hơn nữa đây lại là một tiểu công chúa, không có lý do gì phải giữ lại.