Mục lục
Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bệ hạ tự có cách của mình.” Phất Y Đại Sư nhắc đến Long Huyền, trên mặt hiện lên chút xót thương: “Vương gia, ngài muốn cả giang sơn này trở thành lợi thế để ngài trả thù bệ hạ sao?”

“Thiên hạ này thì liên quan gì đến ta?” La Duy lớn tiếng: “Ta còn phải quản cả sống chết của người trong thiên hạ cơ à?”

“Nhưng Vệ Lam cũng là một người trong thiên hạ.” Phất Y Đại Sư nói: “Khi trong lòng vương gia còn oán hận, liệu có nghĩ tới Vệ Lam?”

“Cái gì?” La Duy ngẩn người, y đã buông tay với Lam, ông ta còn muốn y làm gì nữa?

“Nếu đời này Lam rời khỏi vương gia, nhất định sẽ nhi nữ song toàn (nôm na là lấy vợ thì mới có hạnh phúc).” Phất Y Đại Sư nói với La Duy: “Điểm này bần tăng nhất định sẽ không nhìn lầm.”

“Hạnh phúc hắn đã vất vả mới có được…” La Duy nói: “Ngươi còn muốn ta suy nghĩ cái gì? Nghĩ cách kéo hắn trở lại bên ta?”

“Vương gia đã buông tay, còn muốn Lam trở về nữa sao? Vương gia…” Phất Y Đại Sư hỏi La Duy: “Nếu này trên đời thực sự có thuốc giải Vong Xuyên, liệu ngài có cho Lam uống không?”

Câu hỏi quấn lấy La Duy, y còn có thể để Vệ Lam trở về không?

Phất Y Đại Sư nói: “Vương gia không trả lời được câu hỏi này?”

“Trên đời vốn không có thứ thuốc kia.” La Duy đáp: “Ta không muốn nghĩ.”

Phất Y Đại Sư cười: “Vương gia, ngài hủy diệt thiên hạ này…”

“Sao ta có thể hủy diệt thiên hạ chứ?” La Duy thấy lời Phất Y Đại Sư thật nực cười, chặn lời ông: “Ta chưa điên.”

“Muốn trả thù bệ hạ, vương gia chỉ còn cách hủy diệt thiên hạ của ngài ấy thôi.” Phất Y Đại Sư nói: “Vương gia không cần thiên hạ, như vậy bần tăng chỉ có thể đoán, rằng suy nghĩ trong lòng vương gia hẳn là muốn hủy diệt nó. Cho dù hiện tại vương gia không nghĩ vậy, nhưng hẳn là đã từng.”

“Đại Sư hiểu rõ La Duy quá nhỉ.” La Duy cười nhạt, y nào có bản lĩnh ấy?

“Vương gia, sau này mỗi khi quyết định làm việc gì, hãy nghĩ đến Vệ Lam.” Phất Y Đại Sư thấy La Duy như vậy, đành nói với y một câu.

“Sao ngươi lại nhắc đến Vệ Lam với ta?” La Duy hỏi.

“Hắn là xiềng xích trong tim ngài.”

“Cái gì?”

“Có lẽ Vệ Lam có thể xiềng xích những thứ ma quỷ trong lòng ngài.” Phất Y Đại Sư nói.

La Duy sẽ không nói chuyện về dục vọng với Phất Y Đại Sư, ma quỷ trong lòng y sao có thể sánh với Long Huyền?“Đại Sư không có việc gì thì nên về chùa tu đi.” La Duy xoay người rời khỏi, vừa đi vừa nói với Phất Y Đại Sư: “Mấy chuyện hồng trần phàm tục, Đại Sư nên ít nói đến thì hơn.”

Phất Y Đại Sư lúc này không gọi La Duy lại nữa, lời cần nói ông đều đã nói hết rồi, câu chuyện tiếp đó thế nào, ông chỉ có thể là người đứng xem.

La Duy bước nhanh đến trước mặt Long Nhất.

Dưới thân Long Nhất là một vũng máu, hắn đang hấp hối.

La Duy nhìn Long Nhất trong giây lát, đột nhiên giật lấy đao từ tay Long Thập Tam, chém một đao ngang cổ họng Long Nhất.

Năm người Long Thập đều cả kinh.

Máu từ yết hầu Long Nhất bắn lên mặt La Duy, La Duy nhìn Long Nhất tắt thở, ném thanh đao trong tay trả lại Long Thập Tam.

“Vương gia, phải xử lý thi thể hắn thế nào ạ?” Long Thập nhìn Long Nhất bất động, bước lên phía trước hỏi La Duy.

“Hóa(*).” La Duy nói: “Ngụy thái y cho các ngươi thuốc chưa?”

(*) Cái này trong phim chưởng Kim Dung có nhiều, đặc biệt là bộ Lộc Đỉnh Ký. Chỉ cần rắc một chút thuốc bột vào vũng máu cạnh người chết thì thi thể sẽ tan biến không dấu vết, gọi là “hóa”. Trong truyện này cũng tương tự.

Long Thập gật đầu.

“Hắn không phải huynh đệ của ta, cho nên ta giết hắn là thích hợp nhất.” La Duy nhìn thi thể Long Nhất, nói với Long Thập: “Khi về các ngươi cứ nói hắn còn sống, kẻ này còn có chỗ để ta lợi dụng.”

“Vâng.” Long Thập vội đáp lời.

Long Thập Nhị đưa một cái khăn sạch cho La Duy: “Vương gia, mặt ngài dính máu.”

La Duy lấy khăn lau mặt, hỏi Long Thập Nhị: “Còn không?”

“Không, không còn ạ.” Long Thập Nhị nhìn La Duy rồi nói.

La Duy ném khăn lên mặt Long Nhất: “Nhặt xác đi.”

Thuốc bột hóa thi rắc lên thi thể Long Nhất, thi thể bốc khói trắng, phát ra tiếng “ùng ục”, chỉ trong chớp mắt, cả thi thể và quần áo Long Nhất đã biến thành một bãi nước vàng.

Phất Y Đại Sư đứng từ xa nhìn hết thảy, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu.

“Đại Sư ở đây sao?” Long Thập Tam quay đầu nhìn Phất Y Đại Sư, nói với La Duy: “Vương gia có muốn về chùa với ông ta không ạ?”

La Duy xoay người, nói với Phất Y Đại Sư ở đằng xa: “Đại Sư, nếu ngươi thấy hắn đáng thương, thì cứ lập một bài vị trong chùa cho hắn là được.”

Phất Y Đại Sư nhìn La Duy gật đầu.

Đến khi La Duy quay đầu lại, Long Thập đã lấp đất vào chỗ bãi nước vàng, còn dùng chân đạp mạnh.

“Vương gia, ngài thấy vậy đã được chưa?” Long Thập làm xong, hỏi La Duy.

“Chúng ta đi thôi.” La Duy đi về chỗ buộc ngựa ở thạch đình.

Sáu người lên ngựa, mang theo ngựa của Long Nhất, giục ngựa rời khỏi nơi này. Năm Long kỵ vệ còn quay đầu nhìn Phất Y Đại Sư đứng đó, nhưng La Duy thì không quay đầu lại, người này luôn nói với y những lời mờ ảo hư vô, sau này y không muốn nghe thấy nữa.

Phất Y Đại Sư nhìn La Duy đi thật xa, mới đi đến chỗ hủy xác Long Nhất, cắm một cái cây non trong đất bùn: “Năm sau nơi này sẽ có một thân cây.” Phất Y Đại Sư tựa hồ như đang nói chuyện với vong linh: “Ngươi hãy đi đi, đây chính là số mệnh của ngươi, một bước sai là sai cả đời, ngươi trách y ác độc cũng vô dụng mà thôi.”

“Vương gia, chúng ta về nhạc phường hay là hồi cung?” Ra khỏi khu rừng, Long Thập liền hỏi La Duy.

“Hồi cung.” La Duy đáp.

“Những người đó sẽ không nói lung tung chứ?” Long Thập Nhất hỏi.

“Không muốn sống thì chúng cứ việc nói.” La Duy lại đáp.

“Vậy nếu bệ hạ hỏi Long Nhất đâu thì sao?” Long Thập hỏi.

“Lát nữa các ngươi biết phải nói như thế nào rồi đấy.” La Duy nói: “Nhớ kỹ lời ta dặn, Long Nhất chưa chết.”

Năm người Long Thập không biết người chết còn có tác dụng gì với La Duy, nhưng vẫn đồng thanh đáp: “Vương gia, thuộc hạ rõ.”

Sáu người không nói gì suốt dọc đường đi, qua hai giao lộ nữa là tới hoàng cung. Ngụy thái y đứng ở một hẻm nhỏ, nhìn thấy sáu người La Duy trở về, vội vàng chạy ra giữa đường vẫy vẫy tay, rồi lập tức chạy vào trong hẻm.

La Duy chuyển hướng, không nói tiếng nào với năm người Long Thập đã chạy vào hẻm nhỏ.

“Vương gia, nơi này…” Ngụy thái y đứng ở cuối hẻm chờ La Duy.

La Duy đến trước mặt Ngụy thái y mới xuống ngựa: “Những người đó đâu? Thế nào rồi?”

“Còn đang bận sung sướng.” Ngụy thái y nói: “Ta vào trước, ngươi yên tâm, lúc này chúng không động đậy nổi đâu. Công tử, Long Nhất giải quyết xong chưa?”

La Duy gật đầu: “Ngươi đến từ lúc nào?”

“Ta mới đến, ta đã kiểm tra ở đây ba lần, công tử yên tâm, nơi này không có người ngoài đâu.”

La Duy quay đầu nói với Long Thập: “Đao của Long Nhất đâu?”

Long Thập không biết La Duy muốn làm gì, đưa đao của Long Nhất cho La Duy.

Ngụy thái y nhìn đao này liền nói: “Thanh đao này quả là nguy hiểm.”

Đao của Long Nhất khác với đao bình thường, lưỡi dao mài răng cưa, chém vào người, tổn thương sẽ càng lớn.

La Duy nhìn thanh đao này, liền đưa cho Long Thập: “Ngươi chém ta một đao đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK