“La Duy là hoàng tử.” Long Huyền cũng không muốn cùng Tôn Ly nói về chủ đề ngai vàng nữa, đổi đề tài:“Nếu như Tư Mã Thanh Sa đế muốn La Duy làm chất tử (con tin), chỉ cần có thể lui binh, phụ hoàng ta chắc chắn đáp ứng.”
“Chất tử…” Tôn Ly nhớ kỹ cái từ này, nhắc đi nhắc lại mấy lần.
“Chỉ cần không để y chết tại Bắc Yến.” Long Huyền nói:“Tư Mã Thanh Sa đế muốn làm gì La Duy cũng có thể.”
“Chính ngươi cũng nói, Hưng Võ hoàng đế muốn cho La Duy kế vị, La Duy là ái tử của phụ hoàng ngươi, hắn làm sao có thể đưa La Duy tới Bắc Yến làm chất tử?” Tôn Ly nói:“Điện hạ, có phải ngươi tự tin thái quá rồi không?”
“Ngươi chỉ là thần tử, có một số việc ngươi sẽ không hiểu.” Long Huyền nói, thấy Tôn Ly tỏ vẻ nghĩ mãi chẳng ra, liền nói một câu:“Nhiều ân sủng hơn nữa, cũng không sánh bằng giang sơn tổ tông truyền lại.”
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Trực giác mách bảo Tôn Ly không thể tin Long Huyền, sau khi quen biết La Duy, Tôn Ly cảm thấy tất cả mọi người ở Đại Chu đều không thể tin tưởng.
“Chỉ cần Tư Mã Thanh Sa đế tin là được.” Long Huyền tuyệt đối không quan tâm Tôn Ly nghĩ gì,“Ngươi nói cho hắn biết, chỉ cần làm theo lời ta bảo, La Duy sẽ rơi vào lòng bàn tay hắn, đây là cơ hội trời cho. Nếu đợi đến khi La Duy sửa họ Long, nhận tổ quy tông, quân lâm thiên hạ Đại Chu rồi, cả đời Tư Mã Thanh Sa đế cũng đừng mong bắt được La Duy.”
Tôn Ly ngồi im không nói, lời của Long Huyền hắn không thể tiếp thu ngay được.
“Ta không giữ ngươi lâu nữa.” Long Huyền nói hết lời, muốn tiễn khách, nói với Tôn Ly:“Ngươi mau chóng trở về Bắc Yến đi thôi.”
“Nếu như vạn tuế gia ta không làm việc này?” Tôn Ly hỏi.
“Hắn sẽ nguyện ý.” Long Huyền khẳng định.
Tôn Ly đứng dậy định đi ra ngoài.
Long Huyền cởi long vân ngọc bội bên hông, ném cho Tôn Ly,“Đây là tín vật của ta, ngươi trở về hãy giao cho Tư Mã Thanh Sa đế.”
Tôn Ly một tay nhận ngọc bội, cất vào trong ngực, rồi đi ra ngoài.
“Nếu như ngươi lại bị bắt…” Long Huyền nói với theo Tôn Ly:“Ta hôm nay cùng ngươi nói những lời này, dù ngươi có nói ra, cũng không có ai tin, cho nên tốt nhất là không nói. Ngọc bội, ta có thể nói là bị mất, cũng có thể nói là bị ngươi trộm, cho nên ngươi cũng đừng mong ta sẽ đến cứu ngươi.”
“Ngươi thật sự hận y đến thế?” Tôn Ly cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, quay lại hỏi Long Huyền:“Ngươi cũng biết, nếu La Duy rơi vào tay vạn tuế gia ta, thì nhất định sẽ không có nổi một ngày tốt lành. Y coi như là kẻ thù của ngươi, nhưng cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi cứ như vậy mặc kệ sống chết của y?”
Long Huyền nói:“Giết chất tử? Nếu Tư Mã Thanh Sa đế giết La Duy, hẳn sẽ bị các nước chê cười, ta nghĩ Bắc Yến không thể để mất thể diện đâu.”
“Nếu như y sống không bằng chết?” Tôn Ly nói:“Không phải càng đau khổ hơn sao?”
Long Huyền thoáng trầm mặc:“Ngai vàng chỉ có một, cho nên ta muốn trừ khử La Duy.”
“Ngươi lợi dụng chúng ta?”
“Tư Mã Thanh Sa đế tìm được La Duy, báo thù cho cha, ta có cơ hội đoạt được ngai vàng, đây chỉ là cùng có lợi thôi.”
“La Duy trở thành chất tử, cũng sẽ có một ngày về nước, biết đâu y vẫn có thể trèo lên ngai vàng…” Tôn Ly hỏi:“Khi đó ngươi định làm sao?”
“Sự tình cứ nên làm từng bước.” Long Huyền nói:“Đây chỉ là bước đầu tiên thôi, bước đầu tiên này không đi, sao có thể nói đến bước tiếp theo?”
Tôn Ly liếc mắt nhìn Long Huyền, gã thật không ngờ, có một ngày con người anh tuấn luôn tươi cười này lại làm cho gã lông tóc dựng đứng. Nhìn Long Huyền, lại nghĩ đến việc Tru Tà nổi loạn, giang sơn, ngôi vị hoàng đế, đến tột cùng là cái gì? Tôn Ly tự hỏi mình, là làm cho người ta uống quỳnh tương ngọc dịch thành tiên (*), hay là dùng độc thảo tà hoa biến thành quỷ dữ(**)?
(*) Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa rượu làm bằng ngọc đẹp. Thời xưa người ta cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên.
(**)Cỏ độc, hoa mang tà khí, ăn vào sẽ hóa thành ma quỷ
Phúc Vận ở bên ngoài thấy Tôn Ly rời đi, mới quay về trong sân, vừa đi vào tiểu viện vài bước, chợt nghe tiếng chén trà rơi xuống đất phát ra từ phòng Long Huyền.“Điện hạ?” Phúc Vận lo Long Huyền gặp chuyện không may, vội chạy tới, đẩy cửa vào phòng Long Huyền.
“Cút đi!” Long Huyền đưa tay che mặt, ngửa đầu ngồi trên ghế tựa, dưới chân là năm sáu cái chén sứ men xanh vỡ nát.
Phúc Vận vội bước lui ra ngoài, nhưng không dám đi xa, đứng ở ngoài cửa trông coi.
Long Huyền một mình ngồi thật lâu, sau đó mới thả tay xuống, hắn nhìn qua song cửa đối diện, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, phòng không đốt đèn, mịt mùng lạnh lẽo. Cảm giác trên mặt ẩm ướt, Long Huyền đưa tay sờ, mới phát hiện chẳng biết tự lúc nào, mình đã lệ rơi đầy mặt. Một khắc kia khi nhìn thấy Tôn Ly, trong lòng hắn cũng đã nghĩ đến chủ ý này, đó là một ác niệm, Long Huyền cũng tự biết rõ, cuối cùng hắn vẫn đem ác niệm này biến thành sự thật.
“La Duy, ngươi đừng trách ta…” Long Huyền lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:“Cái gì ta cũng có thể cho đi, chỉ có giang sơn là không thể. Vốn ta đã không có cách nào, nhưng ông trời lại cho ta một cơ hội, cho nên ta không thể buông tha!”
Ngàn dặm bên ngoài thượng đô.
Chiếc đèn trên bàn La Duy không ngừng phát ra tiếng vang lạch tạch.
“Phiền thật!” La Duy nghe tiếng vang, ngẩng đầu lên từ giữa đống công văn chất cao như núi, đột nhiên thấy tâm thật phiền, ném cây bút trên tay xuống mặt đất.
Vệ Lam ở bên cạnh chỉnh lại bấc đèn, thấy La Duy như vậy, liền nói:“Nếu mệt hãy nghỉ một lát đi, ngươi phân cao thấp với cái bút cũng vô dụng, công văn vẫn không thể xem hết.”
La Duy nói:“Lam, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Một mình bệ hạ ta đã ứng phó không nổi, cha ta lại làm sao vậy? Thoáng cái đưa cho ta công văn chồng chất, bọn họ thực sự muốn để ta làm thừa tướng à?”
“Hiện tại không phải khắp nơi đang gặp chuyện không may hay sao?” Vệ Lam nhặt cây bút La Duy ném xuống đất lên:“Nếu công tử có thể làm, hãy làm nhiều thêm một chút, coi như là giúp tướng gia.”
“Phụ thân nhiều thuộc hạ như vậy, ai cũng có thể giúp người.” La Duy đẩy đống công văn trước mặt snag một bên,“Sao cứ nhất định phải bắt ta xem! Là sao chứ?”
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn công văn bị La Duy gạt sang, là cấp báo xin tiền cứu trợ thiên tai,“Nếu quả thật muốn cứu mạng người, công tử hãy phê duyệt chuyện chi bạc đi.”
“Ta cũng muốn đem bạc của triều đình giúp đỡ lắm chứ…” La Duy ôm đầu,“Lam, ta lần đầu tiên biết rõ, thì ra bạc trong triều đình cũng có thể cạn.”
“Cái gì?” La Duy là lần đầu tiên biết rõ, Vệ Lam càng không biết, hắn hỏi La Duy:“Ta cũng nghe tướng gia nói triều đình không có tiền, quan gia sao lại không có tiền cơ chứ?”
“Xuất ra mà không thu vào, đương nhiên không có tiền.” La Duy nói.
“Vẫn không hiểu…” Vệ Lam thành thật đáp.
“Thì cũng giống như…” La Duy muốn giải thích cho Vệ Lam hiểu rõ chuyện này, nhưng lại chẳng tìm ra được cái gì làm ví dụ,“Cái này ta nên nói như thế nào đây?” La Duy lại buồn bực, nói với Vệ Lam:“Không hiểu thì không hiểu, đây là chuyện của mấy đại lão gia, chẳng liên quan đến chúng ta.”
Vệ Lam đi tới sau lưng La Duy, giúp La Duy bóp vai,“Cái này không liên quan đến ta, nhưng sao có thể không liên quan đến công tử? Tướng gia nghe công tử nói như vậy, sẽ lại mắng công tử đấy.”
La Duy cách thành ghế tựa vào Vệ Lam, nói khẽ:“Lam, lúc này ta chợt muốn đi theo ngươi.”
Vệ Lam ngừng tay một chút:“Đến Tuyên Châu?”
“Đúng vậy…” La Duy nhìn núi công văn trước mặt, trong lời nói là thập phần mong đợi,“Ta thật sự muốn tìm một nơi yên tĩnh sống qua ngày. Lam, ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”
“Sẽ.” Vệ Lam nói:“Ta sẽ không rời công tử.”
La Duy ngẩng đầu lên, Vệ Lam cúi người, môi hai người chạm cùng một chỗ, giây tiếp theo là gắn kết khó phân ly.