“Đại nhân.” Quan viên nói: “Ở đây mọi người gọi đàn ông trẻ tuổi là ca nhi.”
“Vậy hắn đang ở đâu?” Long Huyền vội hỏi lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng nói: “Tiểu nhân không biết Nam ca nhi này có phải người đại nhân muốn tìm hay không.”
Long Huyền hỏi: “Là sao?”
“Nam ca nhi đưa Phó ca nhi cùng về, hắn nói mình là thương nhân, chứ chưa từng nói mình là người tòng quân.”
Phó ca nhi? Nghe cái tên ấy, Long Huyền liền khẳng định Phó ca nhi này nhất định là La Duy, lấy họ Phó, là họ của Phó Hoa. La Duy! Long Huyền thầm thở dài, ngươi thật đúng là… nhớ La gia mãi không quên.
“Đại nhân?” Lão tộc trưởng không biết Long Huyền suy nghĩ gì mà ngồi ngây ra, liền hỏi Long Huyền: “Nam ca nhi này có phải người ngài muốn tìm không?”
“Không sai.” Long Huyền nói: “Bên cạnh Vệ Lam còn có một Phó ca nhi, xin hỏi lão nhân gia, bọn họ hiện đang ở nơi nào?”
“Hai ca nhi này không ở trong thành Tuyên Châu.” Lão tộc trưởng nói.
“Không ở trong thành? Vậy họ ở đâu?” Long Huyền vội hỏi, hắn sợ rằng lão tộc trưởng sẽ nói với hắn rằng hai người đã rời khỏi Tuyên Châu, không rõ tung tích.
“Bọn họ đang ở trong thung lũng Thanh Sơn ngoài thành.” Lão tộc trưởng nói.
Long Huyền đứng lên, chỉ cần La Duy không rời khỏi Tuyên Châu, thì hắn sẽ tim được y thôi.
“Đại nhân muốn đi tìm bọn họ?” Lão tộc trưởng thấy Long Huyền đứng dậy, vội hỏi.
“Chúng ta mấy năm không gặp, ta rất nhớ họ.” Long Huyền nói: “Chỉ mong sẽ ngay lập tức nhìn thấy hai người họ.”
“Thung lũng ấy không nhỏ đâu.” Lão tộc trưởng nói: “Đại nhân đi đến tối cũng chưa chắc gặp được họ.”
“Ngươi biết họ ở chỗ nào trong thung lũng không?” Long Huyền hỏi.
“Tiểu nhân không biết, nhà của họ là do Vệ lão đầu tìm giúp.” Lão tộc trưởng nói: “Phải hỏi ông lão ấy mới được.”
“Mau đi mời người!” Long Huyền lập tức nói với vị quan Tây Bắc.
Vị quan vội đưa đầu mục Hương Dũng đi.
Đầu mục Hương Dũng hỏi lão tộc trưởng: “Là Vệ lão đầu nào?” Mấy ông già trong thành này, hầu như ai chả là Vệ lão đầu, sao mà gã biết được chứ.
“Ta đi với ngươi.” Lão tộc trưởng cũng không nghĩ nhiều, liền nói.
“Làm phiền lão nhân gia.” Long Huyền nhìn lão tộc trưởng cười khách khí.
Viên quan đưa lão tộc trưởng và đầu mục Hương Dũng đi.
Phúc Vận lúc này mới hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài có muốn dùng bữa không? Đã cả ngày chưa ăn gì rồi.”
“Trẫm không đói bụng.” Vừa nghĩ đến chuyện sắp được nhìn thấy La Duy, Long Huyền sao còn có lòng dạ ăn uống chứ?
Phúc Vận nói với Long Huyền: “Bệ hạ, ngài định trực tiếp đi gặp vương gia sao?”
Long Huyền nói: “Sao, trẫm không nên đi?”
Phúc Vận vội đáp: “Quý nhân như vương gia sao có thể ở những chỗ thế này, nhưng bệ hạ, Vệ Lam đang ở bên cạnh vương gia, nếu ngài đến gần vương gia sẽ gây ra biến cố mất.”
Phúc Vận nhắc nhở Long Huyền, Long Huyền biết công phu của Vệ Lam, nếu hắn thực sự ra tay, thì đám người mình mang theo chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Hơn nữa, Long Huyền biết tính La Duy, y không phải người chịu ngồi chờ chết, khác với Vệ Lam, không biết La Duy có thể làm ra những chuyện gì. Nếu mình khiến Vệ Lam bị thương, La Duy nhất định sẽ liều mạng. Trái tim Long Huyền run lên, hắn không thể bức La Duy đến nỗi thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
“Bệ hạ?” Phúc Vận đứng ở một bên chờ Long Huyền hạ lệnh.
Phải tách Vệ Lam ra khỏi La Duy, Long Huyền nghĩ như vậy, phất tay để Phúc Vận lui xuống, rồi gọi bốn đội trưởng đội thị vệ ngự doanh đến gần: “Các ngươi mỗi người đi một hướng, đóng hết cửa thành Tuyên Châu lại cho trẫm, không cho phép một ai ra ngoài.”
Bốn đội trưởng thị vệ vội lĩnh mệnh lui xuống.
“Hai người các ngươi.” Long Huyền lại nói với hai tướng lĩnh của vị quan Tây Bắc: “Lát nữa mấy lão nhân gia kia đến, các ngươi hãy dẫn binh đi bắt hết người nhà họ lại.”
“Mạt tướng tuân lệnh.” Hai viên quan tướng lên tiếng.
Long Huyền chờ hai viên quan tướng đi ra ngoài, mới nói với Phúc Vận: “Ngươi sắp xếp người, bao vây kín chỗ này, không cho ai ra vào, nếu Hương Dũng sinh sự, thì cứ giết thẳng tay.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội đáp.
Long Huyền đứng dậy, chờ mấy ông lão kia đến.
Mấy ông lão đến rất nhanh.
“Các vị lão nhân gia tới rồi!” Phúc Vận đứng ở cửa đầy mặt tươi cười, gật đầu chào hỏi mấy ông lão.
Giọng nói lanh lảnh của Phúc Vận khiến mấy ông cụ phải dừng lại nhìn gã từ trên xuống dưới, muốn xem kẻ mặt trắng này có lai lịch như thế nào.
Lão tộc trưởng trừng mắt nhìn mấy ông già, “Nhìn cái gì? Dọa đến ngươi chắc?”
Vệ lão hán không phục: “Nhìn một chút cũng không được à? Ngươi để ý chúng ta ăn nói thế nào rồi, giờ ngay cả chuyện bọn này nhìn đi đâu cũng soi mói nữa hả?”
Phúc Vận nhìn mấy lão già cãi nhau, liền chen vào: “Tiểu nhân chỉ là một nô tài, không quan trọng, các vị lão nhân gia mau theo tiểu nhân vào thôi, đại nhân chờ mọi người đã lâu.”
Bên trong, Long Huyền tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Mấy ông lão đứng trước mặt Long Huyền, đều hiếu kỳ quan sát hắn. Cả đời này bọn họ gặp không ít người, ngoài Nam ca nhi và Phó ca nhi, thì ca nhi này tướng mạo cũng rất đẹp, không tinh xảo như Phó ca nhi, mà lại tương tự như Nam ca nhi.
“Ngồi cả đi.” Long Huyền quay mặt lại, nhìn thoáng qua mấy ông lão, ngón tay chỉ vào mấy cái ghế: “Chỗ nào cũng được.”
Mấy ông lão nhìn nhau, họ không biết thân phận Long Huyền, thấy người trong phòng kéo ghế giùm bọn họ, nên đều thoải mái ngồi xuống.
“Các ngươi biết Vệ Lam ở chỗ nào?” Long Huyền chờ mấy ông lão ngồi xuống rồi hỏi.
Vệ lão hán nói: “Hồi bẩm đại nhân, chúng thảo dân chỉ biết đường vào núi không dễ đi, hay là ngài chờ ngày mai hãy đến tìm bọn họ.”
“Ta muốn gặp Vệ Lam ở trong thành.” Long Huyền nói.
“Cái này chỉ sợ không được.” Vệ lão hán vội nói: “Đã trễ thế này, Nam ca nhi sẽ không bỏ Phó ca nhi lại trong nhà một mình đâu, cho dù đại nhân có phái người đi gọi hắn, thì cũng phải ngày mai hắn mới chịu vào thành.”
“Trong thung lũng có dã thú?” Long Huyền hỏi.
“Có dã thú, nhưng không làm ai bị thương cả.” Một ông cụ khác lên tiếng.
Long Huyền liền nói: “Vậy để Phó ca nhi ỏ lại một đêm thì có gì không thể?”
“Sức khỏe Phó ca nhi luôn luôn không tốt.” Vệ lão hán nói: “Nam ca nhi ban ngày rời nhà cũng luôn không yên tâm, chứ đừng nói đến chuyện bỏ Phó ca nhi ở nhà một mình ban đêm.”
“Phó ca nhi thân thể không tốt?”
“Trước kia không tốt, gần đây mới khá lên một tẹo.” Một lão đầu nói: “Phó ca nhi cơ thể yếu, dễ sinh bệnh.”
Long Huyền nghe nói sức khỏe La Duy hiện đã khá lên, liền nhìn về phía lão tộc trưởng: “Lão nhân gia, thực xin lỗi, vừa rồi ta đã nói dối ngài.”
“Cái gì?” Lão tộc trưởng sửng sốt.
“Ta không phải đến tìm người, kỳ thật ta tới để bắt người.” Long Huyền chậm rãi nói với mấy ông già.